Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Đây là những giây phút thiêng liêng nhất trong năm,đối với một kẻ hoài cổ như tôi.Như mọi năm,vào thời khắc này,tôi cùng gia đình nâng ly đón năm mới.Tôi ko phải là một người uống đc đồ có cồn,nếu ko muốn thừa nhận rằng tửu lượng tôi vào hạng : ko thể kém hơn đc nữa.Bình thường,bất kể là ai mời,tôi nể lắm cũng chỉ nhấp môi rồi đặt ly qua một bên,tôi ko bao h uống hêt một ly nhỏ,dù rằng vui tới đâu.Đây là thời khắc duy nhất trong năm tôi có thể uống hết một ly vang đỏ,ăn vài viên socola rươu,một miếng tiết nhỏ ,sau đó cuống cuồng leo lên tầng thượng ngắm pháo hoa,và rùi lăn ra ngủ tới trưa hôm sau.Phải thừa nhận là tửu lượng của tôi kém thật.
Năm nào cũng vậy,cứ nghe tiếng pháo đầu tiên là tụi tôi lại rủ nhau lên nóc nhà xem pháo hoa.Pháo hoa năm nào cũng hao hao giống năm nào,cũng tỏa bông ,hình sao,hình trái tim,đủ thứ màu :))), ấy vậy mà vẫn cứ thích xem,vẫn cứ háo hức.Tôi thích cái ko khí này,thời khắc hiếm hoi trong năm mà hn vang tiếng pháo,cho nó  đỡ buồn,ở đây đến bật băng tiếng pháo còn bị cấm,huống hồ là đốt pháo,haiz....Tiếng pháo hoa hòa tiếng chuông ngân,trong tiết xuân se lạnh,HN đẹp rực rỡ,lung linh với đủ sắc màu.Dạo trước đứng ở nhà tôi có thể xem đc pháo hoa từ 8-9 điểm bắn khác nhau,bây h nhiều trung cư mọc lên quá,thành ra cũng bị che lấp kha khá.Một bác bn bảo với nhau rằng hà đông chỉ là một vùng thôn quê mới sát nhập vào hn ,lúc ấy tôi đang mải bàn bài với bạn nên cũng ko tiện phản bác,nhưng từ sâu thẳm trong trái tim mình,tôi đã từng ước giá ma Hà Đông là vùng thôn quê thì hay biết mấy,có lẽ sẽ yên tĩnh và thanh bình hơn,hoăc giả như Hà Đông cũng như HP cũng đc,.đừng đông đúc quá như bây giờ,nhiều nhà chọc trời quá như bây h,chẳng còn thấy ko gian xanh đâu nữa.Ừ thì thành phố hiện đại thì cũng tiện thật đấy,nhưng vẫn yêu một góc bình yên hơn.
Hít một hơi thật sâu,ngắm nhìn trời đêm HN.Trong thời khắc ấy,tôi tưởng như có thể xóa đi khoảng cách giữa ko gian và thời gian,như nghe tiếng gọi thân thương từ nơi xa xăm -trong trái tim mình.
Tôi nghĩ tới nội,tới Hằng,sống mũi thấy cay cay.Tôi nghĩ tới ngoại ,tim tôi như thắt lại.Tôi nghĩ tơi gia đình,lòng ấm áp hiền hòa,tôi nghĩ tới bạn bè: h mỗi thằng một phương không biết tụi nó hiện ra sao,tôi nghĩ tới tương lai của mình: lòng tự hỏi rồi sẽ làm gì tiếp?Và tôi nghĩ tới ông nội và bà ấy,lòng nhẹ bẫng ko còn chút vướng bận nào,có lẽ tôi đã đc giải thoát?Một khoảnh khắc ngắn ngủi,bao hình ảnh nhẹ lướt qua trong đầu.Cảm xúc thật khó nói thành lời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...