Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2018

Em bây giờ này đang ở đâu? em có còn thói quen cũ ,đọc sách văn học, cười khúc khích với những câu nói hay nữa không? Tại sao em lại như vậy, đến và đi nhẹ như cơn gió, chỉ vài tháng ngắn ngủi mà làm tôi ...
Tại sao tôi không thể quên nụ cười của em? tại  sao em trong lòng tôi mãi trong sáng đẹp đẽ đến vậy?Em từng nói với tôi, nếu một cô gái gấp một con hạc giấy rồi ước, thì điều ước của cô gái ấy sẽ thành hiện thực, rồi còn cười tươi nữa, rồi lại buồn, em nói nếu có thể gấp 1000 con hạc thì hay biết mấy.Trước khi gặp em, tôi không tin thần thánh, không tin vào phép màu, chỉ tin vào bản thân mình, tôi  không hay tâm sự, cũng không hay bận tâm đến người khác,nhưng...tại sao ông trời lại cho tôi một người bạn tốt như em, tôi thì lúc nào cũng tư duy một cộng một bằng hai, còn em thì lúc nào cũng lãng mạn thái quá, tôi chẳng tin vào phép màu, nhưng tôi lại thích em cười, tôi không đủ tiền mua giấy gấp nhiều hạc cho em, nhưng đẫ âm thầm nhờ người tặng em, ví như bảo cả lớp bỏ tiền mua giấy, lúc đầu ai cũng hồ hởi, nhưng rồi được một thời gian ngắn , ai cũng chán, những mấy tập giấy liền ,ai mà gấp hết được, chỉ có tôi, hay gom những tập giấy mỗi người gấp một ít lại, tối rồi học toán xong lại lôi ra gấp.
Sao mà em thích toàn những thứ khó như vậy, con hạc đầu tiên tôi gấp nhìn thật là thảm, còn xấu hơn cả con nít gấp nữa, còn bị em cười, em bảo tôi có tới bốn cái hoa tay mà chẳng bằng em gì cả, tôi...thực có giận ,nhưng mà em gấp đẹp thật,dần dần tôi cũng có thể gấp đẹp như em, cái thứ đồ chơi Nhật Bản này đúng là khó thật, gấp hạc cho em, mà em lại cười tôi ,chê bai tôi.Nhưng đúng là từ ngày tôi ngồi kiên nhẫn gấp mấy thứ vớ vẩn bé tẹo ấy cho em. Cuộc đời tôi cũng có chút hồng, cũng có chút lãng mạn, điểm toán không hiểu vì sao lại tăng  tiến như vậy, em bảo tôi thật ngốc, trên đời không có ai gấp đủ 1000 con hạc, cũng không có đủ phép màu .Em chán hạc rồi, lại ước có sao trên trời, em nói chúng rất đẹp, giống như là những ngọn nến lung linh trong đêm nô en lạnh giá vậy, có cây thông, có bếp lửa ấm áp.Rồi em lại nghĩ ra gấp mấy thứ vớ vẩn khác,ví như gấp sao chẳng hạn, em ước toàn là những con số thật là lớn lao,1000.100000 ...ở bên cạnh tôi, em giống như một đứa trẻ ngốc vậy,cứ thao thao bất tuyệt, miêu tả hết thứ này đến thứ kia như một chiếc đài ,làm tôi sợ,tôi sợ những lúc em ngừng nói, đôi mắt em lại trùng xuống, làm tim tôi ...
Tôi vốn nghĩ rằng, nội đi rồi, trái tim tôi sẽ vĩnh viễn đóng lại, không để ai bước vào, tôi giống như con nhím vậy, bất cứ ai tiến lại gần đều khó khăn,tôi sợ cảm giác đó, cảm giác mất đi người mà mình yêu thương,vì sợ nên thường không quan tâm nhiều, nhưng chẳng hiểu sao những lúc tôi rảnh tôi lại vô tình gấp mấy thứ mà tôi nghĩ là vớ vẩn ấy, trong thế giới của tôi không có phép màu, nhưng tôi lại hay làm những điều ngược lại để em cười tôi mỗi ngày, thật vớ vẩn, nhiều bạn gấp sao đẹp nhưng lại vất đi, tôi đã học được cách gấp từ các bạn, cũng giao tiếp được với mọi người, em như loại axit cực mạnh,có lẽ em còn mạnh hơn nước cường toan, em làm tôi tan mất ,để tôi có thể cười nói vui vẻ với mọi người, có thể hòa nhập trở lại,.không còn là con nhím con hay đi lang thang,hay ngồi một mình.
Em đã nhận món quà gồm rất nhiều hạc giấy, sao giấy của cả lớp, rất nhiều lời động viên của mọi người.Còn tôi, nhận lại từ em một vết thương thật sâu.Không có yêu thương ,sẽ không có đau lòng,em nói không muốn tôi làm một con nhím nữa, em thấy tôi rất có khướu học văn, lại còn ngốc nghếch, bị em chê nhiều lần mầ vẫn kiên trì gấp hạc,đến con hạc cuối cùng, em mới công nhận tôi gấp đẹp hơn em.Sao mà em...
Em nói muốn tôi buồn thì rơi nước mắt, không muốn thấy hình ảnh cứng rắn của tôi, trông rất giả tạo, như là con nhím con vậy, em không phải thợ săn, không phải hổ báo,mà đã nhổ hết mấy cái gai của tôi, đến cả căn phòng trái tim tôi,em cũng vào được, còn hồn nhiên đùa giỡn với nó, với rất nhiều thứ quí giá của tôi.Tôi không hiểu vì sao tôi lại nhớ em lâu như vậy, cứ thỉnh thoảng có giấy đẹp, lại gấp vài ngôi sao,đến bây giờ đã được một lọ sao lớn lắm rồi.Em thích chuyện cổ tích, thích vẽ ra những bức tranh thật đẹp thật lãng mạn,cuộc sống ấy thật ấm áp biết bao.Nếu bây giờ em còn sống, có lẽ sẽ là một nhà văn cũng nên.Còn tôi nếu không có nội, không có em, có lẽ cũng chẳng biết mình thích gì trên thế gian này, không biết mình thích làm nghề gì.Cũng có thể tôi sẽ trở thành một giáo viên giống mẹ.Hoặc là một kế toán.Cuộc đời mỗi người có những lúc thật khó khăn.Em cứ như vậy,vô tư bước vào, rồi cũng đột ngột đi ra, chẳng mang theo gì, mà khiến cho tôi vương vấn cả đời.
Mai đã là giáng sinh rồi, trước đây em từng nói,em đã viết rất nhiều thư cho ông già noel, nhưng chưa bao giờ thấy ông ấy mang quà đến, chắc là bưu điện Việt Nam không chuyển thư của em đi rồi,tôi chỉ cười, tôi không muốn ngắt lời em, bởi vì em ngừng nói là sẽ buồn.Sau khi em đi, tôi luôn nhớ đến câu nói này của em. Vì vậy mỗi năm tôi lại đóng giả ông già noel, tặng quà cho một số người mà tôi yêu thương, em làm cho tôi hiểu được rằng, cuộc sống này thật rất mong manh, cho dù là cổ tích hay hiện thực, cho dù là thật hay giả, đều không quan trọng,chỉ cần mọi người vui vẻ, yêu thương là đủ.Hôm nay tôi lại gấp một chú hạc giấy,mai lại đi làm lại rồi, vốn dĩ tôi có chút sợ,tôi đã nghỉ làm một thời gian,...trước đây tôi không mất tự tin như vậy, tôi luôn tin vào con đường mình đã chọn,nhưng tối nay...tôi lại có chút run.Ngày mai ông già noel có đến không? ước mà nói ra là sẽ không linh.Em vẫn thường nói như vậy đúng không?Hi vọng ngày mai sẽ thuận lợi.Em nói tôi ngốc như một tảng đá vậy,cố chấp, ngang bướng, đã quyết định thì không hối hận,nhưng chỉ cần có mặt trời ấm áp thì tôi sẽ tan thành nước ,bởi vì tôi toàn cất than, cất bật lửa, cất diêm đi .Chỉ cần chộm được chiếc chiều khóa mở chiếc hộp đó ra thì tôi sẽ ngoan ngoãn như một vòi nước ,có thể dùng để nấu cơm, có thề pha trà.Em vừa nói vừa cười ,chẳng để tâm đến tôi đang bực bội.Mà em càng nhìn tôi bực lại càng cười tươi, em nói tôi như tảng băng,lúc nào cũng bình tĩnh quá mức cần thiết, em thực muốn biết lúc nào là lúc tảng bắng đó tan thành nước. sôi đủ 100 độ, bốc hơi. tạo ra mưa...
Tôi đầu hàng rồi, em có thể trả lại tôi chiếc chìa khóa đó được không? Không phải không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...