Hôm nay, trời lạnh, Hải Phòng mưa lất phất.Tấm kính lất phất, mưa rơi lòng tôi trống rỗng.Đã kết thúc rồi, một lời hứa đơn giản mà thực hiện nó phải mất nhiều thời gian, sức lực như vậy.Bao nhiêu năm rồi, ngồi trên xe gần tay lái, nhìn qua khung cửa,lòng lại nhớ đến ai? nhìn xa xăm.Có phải tôi đang nhớ đến những người thân của mình không? Bây giờ họ đang ở đâu? tôi không biết được, có nhiều bức hình tôi biết không nên giữ, kiêng, mà tôi vẫn cứ tiếc. chỉ lật úp cât đi, không nỡ bỏ. Tôi cũng đọc khá nhiều truyện cổ tích, cũng nghe một ít kinh phật, nhưng tôi cũng không biết được hiện tại những người ấy đang ở đâu, có lẽ những người tốt như vậy hẳn là đã được trời xanh an bài cho một chỗ tốt nào đó trên thế gian này , chỉ là ta khẽ đi qua nhau mà không còn nhận ra nhau được nữa thôi.Biết là tôi đang ích kỉ, tôi chỉ muôn thỉnh thoảng nhớ quá, lại lôi ra ngó, hay đơn giản là băng bó cái trái tim inox của mình bằng tầng tầng lớp lớp inox khác, có thể trong đó chẳng có gì, chỉ có vài bức hình.Biêt là ta chẳng nên níu kéo như vậy, làm vậy là không tốt cho cả hai, nhưng bản thân...vẫn cảm thấy làm không được, không nỡ vứt đi, không nỡ buông.Con người mình...đúng là có học mà chẳng chịu áp dụng, có thể khuyên nhủ người khác, nhưng chính bản thân mình lại cố chấp.
Em có nghĩ tôi cố chấp, tôi ích kỉ không? em là cô bạn đã rời xa tôi từ lâu, hai ta chẳng có tấm hình chung nào, cũng không gọi là thân lắm, chỉ là một đứa chép bài hộ cho một đứa thích học,một đứa thỉnh thoảng giải bài hộ cho một đứa cứ thích đố mấy bài nó đã giaỉ ra được rồi, mấy trò chơi nho nhỏ để hai đứa cùng cười...đến cuối cùng, tôi vẫn phải xa em, tôi có thể giúp em sống vui vẻ hơn một chút, nhưng...tôi không thể giữ được em.Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi, tại sao một cô bé xinh xắn đáng yêu như em lại ra đi quá sớm như vậy. Em mong tôi sống tốt hơn, và quên được em.Vế đầu theo năm tháng tôi có thể làm được, nhưng vế sau ...thì thật là khó!Tôi vẫn là như vậy, dễ dàng chấp nhận mọi người đi chung khoang tàu với mình, dễ dàng bắt chuyện với người ngồi kế bên, nhưng...không dễ để quên họ.Mỗi lần nhớ đến em, dù hiện tại tôi đang gặp phải khó khăn gì tôi cũng nghĩ theo một thiên hướng tốt hơn được, vì đơn giản tôi lại nhớ đến nụ cười thật buồn của em, những câu nói vui vui mà vẫn nghe thật buồn, nhưng mơ ước của em thật bé nhỏ đơn sơ.Có lẽ bây giờ em đang ở một nơi nào đó thật ấm áp, đang vui đùa và chạy nhảy cùng các bạn rồi đúng không? Mỗi khi nhìn mưa qua khung cửa, tôi luôn nhớ về mơ ước nho nhỏ của em, căn phòng em tưởng tượng ra, thật ấm áp, dịu êm, tôi đã thêm vào đó môt chiếc tủ sách nhỏ, một ít gấu bông, và không thể thiếu tấm kính màu đẹp đẽ, cái này là bản quyền của tôi nhé ! Tôi thực tâm hi vọng, ở trong một không gian khác, em đang hạnh phúc và làm những việc mà em vẫn hằng mơ ước như hồi hai chúng ta còn nhỏ,giống nhau như hai con mèo con,em là màu trắng tinh khiết, còn tôi là màu đen u ám.
Lần đầu xuống Hải Phòng, trời không lạnh và mưa như hôm nay, Lạnh,mưa! một thoáng rùng mình,ấm áp trong tim. Có quên được hay không? chẳng cần phải quên, chẳng cần phải đặt tên kỉ niệm ấy là gì.Nếu có một cái tên thì đó hẳn ly ca phê thơm nồng, hơi đăng đắng nhưng càng uống càng ấm áp, càng ngọt ngào và hơi láu lỉnh với một ít bọt ở mép.7 năm rồi nhỉ, đã 7 năm rồi, cuối cùng cũng đã kết thúc môt đoạn đường dài.
P/S: cám ơn ly ca phê mà bạn đã pha cho tôi, đó có lẽ là ly ca phê cuối cùng trong đời này của tôi, ca phê khá ngon!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét