Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

trời lạnh thật đấy,chui từ trong chăn ra,phóng xe đi xem đá bóng rùi lượng lờ trên đg phố hp.Ui cảm giác này thật là thật là khó diễn tả.
Trời lạnh,cần phải mặc ấm,mẹ bảo như thế tức là biết yêu bản thân,ko quan trọng là mình sẽ trông như thế nào,quan trọng là mình cảm thấy thế nào.Người nào biết yêu bản thân mình thì sẽ biết cách yêu thương người khác.Người nào đến ngay cả bản thân mình cũng ko tự lo đc thì cũng chẳng chăm sóc đc ai đó ra hồn.
Ừ thì mẹ day sao thì con biết vậy,áp dung vậy.Kể ra là cũng rất thuộc bài ý nhỉ?
Sắp 21 tuổi đầu ùi,vẫn còn lông bông tóa,lúc nào cũng để mẹ phải lo lắng.Chẳng biết một năm làm mẹ cười đc bao nhiêu lần?Làm mẹ lo âu bao nhiêu lần?Làm mẹ khóc bao nhiêu lần?Hi vọng là con số này sẽ là giảm dần đều  .
Trời lạnh,nhớ ánh lửa bập bùng thoang thoảng mùi khoai nướng ,nhớ những câu chuyện của ngoại và nhớ cả cái cảm giác đc rúc vào lòng ngoại,thật ấm,thật bình yên.Lớn rồi mà chẳng nhớn đc teo nào,vẫn chỉ có cái mong ước đơn sơ của trẻ con ấy .Tôi đã từng nhắc tới 2 người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình thì phải,uh lúc ấy tôi kể thiếu,đúng ra thì phải có 3 người mới đúng.Mỗi người dạy tôi một thứ khác nhau.Bố dạy tôi biết ước mơ.Ngoại day tôi cách cư xử với mọi người,còn nhóc Minh _nhóc dạy tôi cách yêu thương người khác.Đối với tôi,ngoại luôn thật gần gui và dường như chưa bao h như một  người ông thực thụ,ý tôi là vẻ nghiêm nghị ấy mà:),ngoại với tôi thân thiết như một người bạn,người mà tôi có thể huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển cũng như những rắc rối mà tôi...ko đủ khả năng xử lí.Bố cũng gần như vậy,nhưng mà biết nói thế nào cho đúng nhỉ?Trên một giác độ nào đó thì ngoại gần gũi hơn.Có lẽ bởi tuổi thơ tôi gắn liền với ngoại.Có lẽ là như vậy.
Tôi ko hẳn tốt,nhưng tôi thường tử tế với người già và trẻ nhỏ.Có lẽ bởi sâu thẳm trong tâm hồn,tôi vẫn thường nghĩ tới ngoại và nhóc minh.Có lẽ vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...