Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Hôm nay,mình nhận đc điện thoại của mẹ,uh cũng lâu lâu ko về nhà rồi,mẹ dục về rùi đấy,mà mình cũng ko giám hứa.Vốn định tuần sau thi xong sẽ về nhà,nhưng lại bận tí việc,thế là lại ko về đc.
Hôm nay,mình  nghe giọng của mẹ,thấy nhớ nhà ,nhớ hn.Những lúc như vậy,mình thường ngước lên nhìn trời,người ta bảo như thế nước mắt sẽ chảy ngược vào trong,chẳng biết có đúng ko nữa..Con người mình vốn hơi trầm,ko giỏi giao tiếp và càng ko giỏi bộc lộ cảm xúc.Mình chỉ thường âm thầm làm một số việc thay cho lời nói,ai hiểu đc thì hiểu,ko hiểu đc thì ...cũng đành vậy.Mỗi người có một kiểu yêu khác nhau .
Gia đình với mình luôn là nơi ấm áp nhất,giúp mình có sức mạnh để vượt qua tẻ nhạt,chán nản trong công việc.cũng có thể coi việc mình cố gắng học hành là một kiểu yêu gia đình,yêu những giọt mồ hôi của ba mẹ. Ngày trước mình là một đứa cực kì ưa sạch sẽ,cực kì khó tính.Có thể nói là liếc mắt một cái là soi ra lỗi của người khác.Bây h,có lẽ cuộc sống đã làm mình thay đổi.Khả năng suppersoi thì vẫn còn,nhưng biết thông cảm với người khác.Đôi khi bẩn cũng ko hẳn là xấu.Sự sạch sẽ nhìn thấy đc ko thể = sự sạch sẽ vô hình .Mà minh lại yêu cái vô hình kia hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...