Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

25-10-2013

độ ni mải ôn thi,mình cung chăng có thời gian xem tivi ,face gì,thông tin nó hơi bị chậm chạp.
Bữa ni,rảnh rảnh,tính ngó nghiêng có tin gì vui hem,ngờ đâu gạch đá phang tí vỡ đầu.
À lại mấy chuyện muôn thuở về 2 từ:Y đức đây mà.
Đầu cua tai nheo thế nào thì mình cũng chưa đc rõ lắm,ma cũng chẳng có ý tìm hiểu.Nhà văn nói láo nhà báo nói phét.Phàm những gì em ko mắt thấy tai nghe là em ko tin.Mà có mắt thấy tai nghe,nhìn đc sờ đc ,ăn đc đây còn chưa tin đc nữa là mấy cái ở tận đâu ấy.Ai hơi đâu mà quản.
Ông từng nói với mình:niềm tự hào của một bác sĩ ko phải là ở kiến thức,ko phải ở kĩ năng mà ở số ca mình mắc lỗi.Dù con tự nhận mình là một bác sĩ bình thường nhưng chỉ cần người ta giới thiệu về con một câu ngắn gọn thế này:Đây là bác sĩ A,ông ấy chưa từng để xảy ra  một vụ tai biến nào.Thì trong mắt đông nghiệp con đã là một bậc thầy rồi.
Không phải ai cũng có thể theo được y,đó là sự thực.Y đòi hỏi sự cẩn thận và tính tuân thủ nguyên tắc tuyệt đối.Y là con đường khổ ải,công việc nặng nhọc,đơn điệu..Người ta bảo bác sĩ giàu-tôi thì thấy đa số họ đủ sống thôi,có người còn ko đủ sống.Nếu muốn giau xin hãy chọn nghề khác.Y còn đòi hỏi người theo có kinh tế ở mức khá.
Ngày mình chuẩn bị nộp hồ sơ,bác đã hỏi mình đã nghĩ kí hay chưa?Đây là một nghề bạc bẽo.Cả cuộc đời một bác sĩ dù cứu hàng nghìn bệnh nhân ko ai ghi nhận,nhưng chỉ cần một lần mắc lỗi,coi như chấm hết.Cả cuộc đời phải luôn tâm niệm cần mẫn,cẩn thận.Thà nhận mình ngu,còn hơn làm liều.Làm gì có 1 bệnh cụ thể,mỗi người 1 cơ địa,1 thể trạng khác nhau.Nhiều khi còn do duyên số nữa.
ừ thế mà ngày đó dù đc mắt thấy tai nghe thực,nhưng mà vẫn hạ quyết tâm.Chắc tại yêu rồi nên bỏ ngoài tai hêt.Bây h cũng thấy thấm thấm,dạ may mà hồi ấy biết khó ,rút hồ sơ khỏi đa khoa chuyển qua răng sún(chỉ vì sợ trực với cả sợ các ca tai biến ý ạ,răng cũng có tai biến nhưng có thể phòng đc,cũng có thể từ chối bn đc,nói chung bênh ko đến mức sống -chết,phù hợp với những đứa đầu đất như mình :)), ),chứ học đa khoa thì còn cực thân dài dài.
Lại nhắc lại câu của thầy Quyến:à mà cũng chẳng phải riêng thầy quyến đâu ạ,em thấy các bác sĩ đều thủ câu này:Thà biết ít,nhưng mà biết đúng còn hơn biết nhiều mà chẳng biết gì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...