Thứ Tư, 27 tháng 11, 2019

Trong những năm tháng ở HP khoa mà tôi có cảm tình lâu nhất đương nhiên là khoa rhm.
Khoa mà tôi có nhiều bạn nhất là khoa nội 4 Việt tiệp.
Bạn có bao h nghĩ thế này ko? khi hai ng có chung một suy nghĩ, bất luận tuổi tác bao nhiêu, họ vẫn là bạn của nhau.Tôi đang nhớ về những ng bạn già của mình ở khoa nội 4.
Để tôi kể bạn nghe nội 4 là gì nhé, đại loại đó là một khoa tổng hợp chuyên chăm sóc cho các lão thành cách mạng, những ng có sổ y bạ cán bộ. Tôi chỉ đi ở đó 8 tuần, nhưng lại có rất nhiều bạn. Tại sao ư? tôi ko biết, có lẽ vì tôi là một ng hay quan tâm đến nỗi buồn của ng khác, hay nói những câu ngô nghê để ng khác cười, hay nói những lời để họ ấm lòng.
Những ng bạn của tôi, mỗi ng một cảnh đời, một tâm sự.
Bạn biết ko, họ đều là những ng ko thiếu tiền, nhưng chẳng hiểu sao lại rất thích đi viện, vì đi viện có ng để nói chuyện, ko phải đối mặt với bốn bức tường.
Có một bác tôi nói khá hợp chuyện, là ng mà tôi đã tâm sự rất lâu.Tôi là một bs, bs là những ng đc đào tạo để luôn luôn lắng nghe ng khác, luôn luôn thấu hiểu ng khác, họ có một phản xạ kiệm lời với đời tư, với bí mật của ng khác, và rất nhiều trong số họ, trong đó có cả tôi, là những ng nói rất nhiều, nói liên hồi, nhưng...tuyệt nhiên ko mấy khi nói về mình.Cũng chẳng hiểu vì sao nữa, có lẽ vì trong hội thoại, mình lắng nghe nhiều, nên ko còn cơ hội để tâm sự.
Tất cả những bn khó tính nhất, các chị ấy đều đẩy cho tôi làm, thứ nhất là tôi ko phải là ng hải phòng, ko phải sợ, thứ hai là kíp trực cũng ko nhiều ng thích tôi, tại vì trả hiểu sao những ng mà các chị ấy ko thể nói truyện thì lại rất hay bắt truyện với tôi, thật đấy, tôi cũng chẳng hiểu tại sao đâu.Các bác ấy bảo vì mặt tôi nó khắc một chữ : Ngu to đùng.Nên là cũng chẳng cần làm khó cái đứa còm nhom ấy làm gì.Nói vậy chứ họ ko hề khó tính chút nào, ít nhất là với tôi.Với ng khác thì tôi ko biết.Tôi cũng ko có đủ sức lực mà biết.
-Cháu đang lo lắng về vấn đề gì à?
-Ko.
-Ko lo lắng sao thất thần ?
-...Sao bác nghĩ là cháu lo lắng?
-Ở tuổi của cô, một là lo chưa có ng yêu, hai là lo ko biết ng yêu đang ở đâu? ba là lo lắng ng yêu đang ra làm sao?
-Con bé phì cười, chắc trừ cháu.
-Ờ thì trừ cô, nên bác mới hỏi.Ngày nào chẳng đo huyết áp cho bác, phòng bác vắng, ko đứa nào dám bén mảng vào, trừ mày ngồi ngủ gật, đọc sách.
-NGhe bác gọi mày con bé tự nhiên cầm quyển sách chặt hơn, có một ng duy nhất trên đời này, dám sưng hô như thế với nó, ờ ng ta bảo mắt nó có uy, ng ta ko thường nói lời ko lọt tai với nó, nó thì cười uy với cả ko uy, chẳng qua là cách xưng hô mà thôi.s
-Cháu định đo xong thì ra luôn, nhưng phòng vắng quá nên ...ngủ quên mất.
-Ờ. Chứ ko phải vì thấy bác đạp chăn ra mà cô đắp vào cho bác hử?
Bác ngủ rồi mà vẫn biết cơ đấy?
Thì bác ngủ tỉnh chứ đâu như cô, ới đến ba lần vẫn ngủ đc, mà lần sau đừng có ngủ ngồi như thế, kiếm chỗ mà nằm, chịu mấy đứa thật, ngồi mà ngủ như chết ko à?
8 tuần qua thật mau, vẫn ngày ngày đo huyết áp cho các bác, câu chuyện của các bác, chẳng muốn kể lể làm chi, chỉ thấy là con cái có khi vô tâm thiệt.Ờ nhưng mà ko vô tâm thì sao? kết cục có khi cũng chẳng khác nhau .
Thấy mấy bác đánh cờ, nhỏ cũng thấy hài, mấy bác già rồi mà tính như trẻ con vậy, một nước cũng ko nhường.
Thi qua nội chẳng nhớ gì ngoài mấy câu tếu táo của mấy ông bà bạn  già.
-Bao h lấy chồng, cho bác cái ảnh nhé!
Bác có số của cháu đâu mà xem đc ảnh của cháu.
Bác ko có số của mày nhưng nhìn đc ảnh thằng chồng mày đấy.
Bác mà tả đúng thì đừng quên ông bạn già này nhé!
Xời cháu mà đc như bác tả thì có mà....:)))
Chẳng cần nghĩ nhiều đâu, thằng nào lấy mày cũng thế thôi.
Thế nào à bác( con bé tỏ vẻ lo âu ra mặt)
Thì ngu giống mày chứ sao!Thế mà cũng phải hỏi.
Đùa bác đang đùa cháu đúng ko.
Gần 27 tuổi rồi, tự nhiên nhớ lại lời bạn già.Ờ bác ấy lúc nào cũng vậy, khó tính lắm, chẳng ai giám gần.Duy có một đứa luôn ở hoàn cảnh khó khăn là nó, bị ép vào:))).
Cháu chẳng cần ng như bác tả đâu,chỉ cần một ng thương cháu là đủ rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...