Nhật kí kẹo mút dở!
Còn nhớ ngày còn là sv, câu nhỏ thường được nghe ông ngoại hỏi
nhiều nhất là:
Bao h thì mày dẫn thằng nào về đây?
Ông cháu cơ mà cứ xưng mày tao vậy à, bảo bao nhiêu lần mà
chẳng xửa.Người ta nghe lại tưởng…
Cháu làm gì có ai mà dẫn về =.=
Mày đừng có nghĩ cổ hủ như bố mày, rồi ế đấy .
Ôi dời cháu của ông còn trẻ lắm, còn lâu mới ế!
Ờ ko ế, dẫn về sớm tao còn xem cho, mày cận thế có khi nhìn
gà hóa quốc .
Thì ông cứ sống tới trăm tuổi khắc gặp cháu rể thôi à.( cháu
mà có thằng nào thì cũng dẫn về gặp ông lâu rồi, ko phải nhắc)
Sáu năm đại học thật vất vả, ngày ấy ai cũng bảo nhỏ bé như
cái kẹo mút dở, thổi cái bay mất (T___T)
Haiz…..
Nhà ông ngoại nghèo rất nghèo, lại ở xa, ông ko phải người học
thức đầy người như ông nội.Cũng chẳng có tiền mà cho đứa này đứa kia.Nhưng …lại
là người sống tình cảm, trong nhà, ko đứa nào là đứa ông chưa từng bế, chưa từng
cho ăn, chưa từng dẫn đi chơi.Dù hai đồng lương của ông bà chẳng được là bao,
nhưng ko đứa cháu nào là ông ko nhớ sở thích, đứa thích ăn kem socola, đứa
thích ăn bim bim cay, có đứa lại chỉ thích đc ông bồng ông bế…
Và cũng có đứa như kẹo vậy, chỉ thích ngồi nghe ông kể bao nhiêu là truyện, thỉnh thoảng nếu có nhiều thời gian hơn thì mua cho
ông cái nọ cái kia ông thích.Vd : mua bánh kẹo chẳng hạn.Người ta bảo người già
và trẻ nít bằng đầu.Câu này có phần đúng
thật! NGười càng già, càng có nhiều phần phải chiều, mà sở thích cũng thất thường
==,
Nhỏ cũng ko phải ng dư dả thời gian, dư dả tiền bạc, thì học
y nó tốn mà.
Nhiều lúc cũng nản, Những năm 3-4, bạn bè đã sắp ra trường,
mình mới đang bắt đầu.Những năm 5-6.Bạn bè đã đi làm, mình vẫn chưa biết sự học
sẽ dừng ở đâu.Thanh xuân thì cứ thế qua mau.Ko có mấy lời tếu táo của ông già ấy,
chắc nhỏ ko thể tốt nghiệp.
Ngày tốt nghiệp, trong đôi mắt nhỏ vẫn âm thầm tìm một dáng
người, hơi thấp, hơi mập, móm mém.Có thể trong ngày đó, người nó sẽ nói:
Đấy nó là cháu tao đấy ! Rồi cười rất to.Làm cả hôi trường
phải ngơ ngác nhìn.
Phải đó có thể là điều có thể sẽ xảy ra.Nhưng cũng ko bao h có thể xảy ra
được.Bởi ông ngoại của nhỏ đã qua đời khi nhỏ chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp
đại học.
Ngay cả lúc trước khi vào phòng đặt sten , ông vẫn hỏi nhỏ:
Thế bao h mày dẫn thằng nào về đây gặp tao?
Sắp rồi ông ạ!
Ờ thế là khi nào?
(Làm gì có thằng nào mà dẫn về, ==,mà cháu của ông thì nói dối
ko giỏi, nên cũng ko biết nói tiếp thế nào)
Vốn là người học y, nó biết rất rõ, thời gian đã quá muộn,
ko thể thay đổi đc gì, cho dù có thành công, cũng ko thể qua đc mấy tháng nữa.Chỉ
mấy tháng nữa thôi!
Nhưng con người thì vẫn là con người, vẫn luôn hi vọng dù biết
kết quả có như thế nào.
Còn nhớ, hồi còn sv, không có tiền nhiều, tiền có được đa số
để mua sách, số còn lại chủ yếu mua quà cho người nhỏ quan tâm.Hồi đó thật vất
vả, nhưng lại thật vui.Mỗi lần về thăm ông thường ko được lâu, thời gian đi xe
còn lâu hơn thời gian nghe ông kể truyện, nhưng ko hiểu sao vẫn thấy thật
vui.Ngồi cạnh ông , răng ông đã móm mém, ko thể ăn đc mấy thứ vừa dai vừa cứng,
cũng ko thích ăn cùng mọi người, nhưng nhỏ lại hay cắt nhỏ thức ăn cho ông, hay
ra ngồi riêng ăn cùng ông, ông hay hỏi hết cái này đến cái kia, vừa cho ông ăn
vừa trả lời vu vơ.
Mày trả lời chẳng vào trọng tâm gì cả!
Thì ông hỏi nhiều thế cháu trả lời sao mà hết đc.
Thì cũng phải trọng tâm trọng điểm chứ nạy.
Nói thế thôi, dù sao ông cũng hơi lẫn rồi, nên lại quên ngay
ý mà.Vẫn nhớ nhỏ là đứa nào là tốt lắm rồi.
Ông ạ, cháu của ông đã đi làm ,. Có lương rồi nè, ông có vui
ko?
Chỉ còn vài tháng nữa là cháu có chứng chỉ hành nghề bs rhm
danh giá rồi nhé.Ông mà biết chắc là đi khoe khắp xóm ông nhỉ?
Còn nhớ lúc ông còn minh mẫn, hay bảo mấy đứa sau này đừng
có nghe mấy đứa vô tích sự kích động lung tung…nói chung là ông rất hay đọc báo
và nghe họp quốc hội ….nên chỉ cần có đứa nào ho he nói xấu đảng và nhà nước là
sẽ bị họp kiểm điểm sâu sắc ngay!
Ông à, tết này cháu ko phải đan khăn cho ông nữa rồi ông nhỉ?Ông
hay bảo: mày cứ vẽ truyện, cơ mà lúc nào cũng cất đồ của cháu đi rất nhanh, cứ
như là sợ ng ta sẽ dành mất vậy.
Có lẽ chãu sẽ đan cho ng khác, ông có thích thế ko?
Những điều cháu hứa với ông, đa số đều đã hoàn thành, chỉ
còn lại một hàm răng nhựa ông nhỉ?
Có lúc ông bảo: bác sĩ phục hình là cái gì? Có làm răng nhựa
đc ko?
Làm đc ông à, chuyên khoa sâu của cháu mà!
Ờ nhớ làm cho ông bộ mới, bộ này ăn chẳng ra làm sao!
Yên tâm, cháu ra trường kiểu gì cũng làm cho ông bộ mới tinh
luôn.
…..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét