Trong cuộc sống của bạn,có những khi bạn phải học cách chấp nhận.Chấp nhận sự thật là điều khó khăn.Nhưng... đó là bước đầu tiên để bước vào thế giới của những người biết suy nghĩ.Chấp nhận để bước tiếp,chấp nhận không phải là lãng quên.
Đối với tôi,có một vài điều thật sự ,thật sự rất khó chấp nhận.Dẫu tôi hiểu rằng...đó là sự thật.Cho đến tân bây h,tôi vẫn thường nghĩ rằng: ở một nơi nào đó,người đó sẽ sống một cuộc sống thật tốt đẹp,thật bình yên.Dường như với tôi,người đó chưa bao giờ đi quá xa,người đó vẫn ở đâu đó quanh đây,rất gần thôi.Gần lắm mà sao tôi tìm mãi,kiếm mãi vẫn không thấy nu cười ấy,bóng hình ấy.Mình đúng là một kẻ ngốc nghếch mà...
Haiz...sao độ này lại hay hoài niệm thế ko biết.
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét