Hôm nay ,m đc về sớm.Đi trên đường,nghĩ vẩn vơ linh tinh.
Vậy là em hè iu dấu sắp bỏ m mà đi thiệt ruifT__+, em ơi chị còn chưa chuẩn bị xong,em đi bây h thì chị biết phải làm sao?Phải làm sao T___-
y5 rồi,cũng ko còn nhỏ tuổi nữa.Mặc dù ra đường người ta vẫn nhầm lẫn trầm trọng và m thì phải thường xuyên đính chính.Cơ mà cũng nhận ra bản thân m đang lão hóa từng ngày.
Có những lúc cũng cảm thấy ức chế,muốn bỏ cuộc,muốn từ bỏ.Cũng cảm thấy ghét ghét,chán chán.Nhưng cơ bản thì vẫn iu nơi này lắm lắm.Nhờ có nơi này,đúng hơn là nhờ có việc m thi trượt ,m đã trở thành một con người khác.
Trước đây,m là một đứa trẻ sống rất ích kỉ.Mình ích kỉ ở chỗ m ko nghĩ là m sống ích kỉ.M nghĩ m là một đứa trẻ rất ngoan,rất chịu khó...những thứ m được hưởng là đương nhiên nó phải thế,Đúng hơn là m nghĩ m xứng đáng nhận những thứ đó.Cuộc sống học học rồi học đã biến m trở thành một con người vô tâm vậy đó.Một con gà ngáo ngơ chẳng biết cái gì,chẳng làm được việc gì nên hồn.Cơ mà lúc nào cũng nghĩ là m rất giỏi :PPP,
Thú thực là lúc đầu,m đã bị sốc khi m thi trượt,tất nhiên rồi,một đứa như mình cơ mà,thế mà vẫn có thể rớt. Mà ko rớt mới là kì cục.Lựa chọn đi xa,lúc đầu chỉ vì m quá quá yêu ngành này,mà m cũng là đứa nhát chết ,vì ko muốn chết nên là ở đâu có sự sống là ở đó có em :PPP.Lúc đầu thì cũng muốn thi lại đó.Muốn lắm lắm chứ,làm sao mà một đứa như m lại cam tâm đầu háng sớm thế được.Nhưng những ngày tháng ơ đây đã làm m thay đổi.Mình bắt đầu quen dần với cuộc sông tự lập.Khoảng thời gian đầu thực sự rất khó khăn.Một đứa mà lý thuyết quá nhiều thì khi ra thực tế sẽ có nhiều cảnh ng ta gọi là dở khóc dở cười.Có những lúc,m đã muốn bỏ cuộc,có những lúc lại thấy thương mẹ,bố,.(thương mẹ trước vì mẹ gần hơn,với cả lúc đó suy nghĩ còn non nớt,thương bố sau vì những việc bố làm ,con cái phải đủ lớn mới biết được,mới biết thương bố).Có lúc lại thương chính bản thân mình,thương thằng nhóc ở nhà.Nghĩ lại mới thấy,dạo đó m thực trẻ con.Trẻ con ở chỗ,lúc nào cũng nghĩ m là ng lớn :PPP.Sau đó ,suy nghĩ của m mỗi lúc mỗi khác,mỗi lúc mỗi thực tế hơn.Mình đã bắt đầu biết thu thập thông tin.Biết lắng nghe.Con người m mỗi lúc mỗi khác.Mới hôm qua,còn là một đứa trẻ thụ động,chỉ biết ăn cơm của mẹ,tiêu tiền của bố,ko ngừng ko ngừng đòi hỏi những yêu cầu abc...Sống theo lối mòn,ko biết tương lai m đang ở đâu.Bây h m đã trở thành một con người bình thường, được xã hội chấp nhận,dung nạp.Ko còn thấy m thừa chân thừa tay,thừa thời gian.
Cũng có những lúc mệt mỏi,muốn tìm về với mẹ.Go home ,về nhà kiểu này là chỉ muốn ngủ,đọc đọc linh tinh ,chẳng làm lụng gì.Cơ bản giống hồi cấp 3.Nhưng trong suy nghĩ thì có khác.Trước nghĩ là đương nhiên nó phải thế.Bây h thì nghĩ là : m thực sự rất rất là may mắn.
Ngày trước,m ấp ủ những dự định những khẩu hiểu cực kì to tát.Nào là phải học giỏi,kiếm nhiều tiền,chăm sóc bố mẹ,...giờ nghĩ lại vẫn thấy sao mà...Bây h thì chỉ nghĩ đơn giản.Thôi bố mẹ còn nuôi mình được ngày nào thì cố gắng tận dụng mọi thời gian nguồn lực mà hoàn thiện bản thân mình cho tốt,làm sao đó để mình có thể trở thành một con người bình thường,tự nuôi được mình,ko thất nghiệp.Ok thế là cũng bở hơi tai roài.Ko nên hô hào to tát quá.Kẻo ng ta bảo : con này nó hơi bị ,,,(bài tập: điền từ vào dấu ...sao cho thích hợp :))))
Ngày trước m là một đứa khắt khe.Yêu cầu thì cũng chẳng đâu vào đâu,cao chẳng tới nóc,thấp chẳng chạm sàn,cứ lơ lửng chẳng ai chịu được.Kể từ ngày m được tiếp xúc với những ng bạn tốt,những ng thầy tốt, những ng chị tốt, và tất nhiên là cả a R nữa.Họ đã khiến m thay đổi.M trở thành một đứa thế nào cũng đc,miễn ko trái nguyên tăc sống.M biết sống độ lượng hơn,bởi những ng thầy của m,họ quá tốt,quá độ lượng .Trước đây m sợ bị mắng,sợ ng sống khắt khe.Bây h,m chỉ mong gặp đc ng chỉ bảo cho m,nghiêm khắc với m.Có như vậy m mới có thể nên người.M cảm thấy m thực may mắn vì bên cạnh m luôn có thật nhiều ng tốt như vậy.
NGoài lề một tẹo,ngày tr m nghĩ là ; hôn nhân rất quan trọng,vì quan trọng nên phải chọn lựa kĩ càng,phải thận trọng....Nhưng bây h mình đã hiểu ra một điều,chon lựa kĩ càng ko bằng tương kính như tân.Vợ chồng quan trọng là phải biết cư xử với nhau sao cho thuận hòa chứ ko phải cứ ráp 2 điểm mười lại là thành một chữ hoàn hảo.Chính vì ko hoàn hảo thì mới cần phải bổ sung, mới cần phải thêm. Có nụ dùng nụ,có hoa dùng hoa.Được tới đâu hay tới đó vậy.sống trong căn nhà rộng 300m vuông xa hoa có khi lại ko vui vẻ bằng căn nhà thuê 20 m vuông mà đầm ấm sum vầy.
Cảm thấy sao mà sến quá đi,cơ mà....bản thân m lại thực lòng nghĩ vậy.
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét