Tụi trẻ con cái khu này sao mà đứa nào đứa nấy khóc dai dữ vậy?Điếc hết cả tai.
Mưa xuống,m cũng lười nhác chẳng muốn đi đâu.Hèm lạnh hơn rồi đây.Cuộc sống của mình vẫn đều đều qua như vậy.Nếu ko phải là hí húi đọc truyện thì cũng vẽ vẽ viết viết,nấu nướng linh tinh cái gì đấy.
Có lúc cũng cảm thấy buồn .Muốn làm sao đấy để cái cuộc sống của mình nó đỡ buồn ,cho sinh động hơn.Có gì đó vui vui một chút.Sau rồi nghĩ lại rồi lại thôi.Hì ngẫm nghĩ lâu lâu một chút m mới hiểu vì sao bố lại cho mình ở xa như vậy.Hùm,..Cuộc sống sv của mình kể ra thì ko có gì là ko ổn.Ổn quá mức bình thường là khác.Một căn phòng riêng,tiện nghi sinh hoạt gần như có đủ cho một gia đình sinh sống.Nhưng...ko hiểu sao m vẫn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.Một cái gì đó...
Căn phòng này ơ tầng 3,có một ban công.Từ ban công nhìn xuống có thể ngắm nghía khu dân cư phía dưới một cách toàn cảnh :)).Đối với một đứa như m,như vậy qua là rất tuyệt.Một nơi tốt như vậy nhưng m vẫn cảm thấy có gì đó chưa ổn lắm.Chưa ổn ở chỗ nào m cũng ko rõ lắm.
Khu này cũng đông trẻ con,nom tụi nhỏ nô đùa đến là ngộ.Đến là buồn cười.Căn phòng nhỏ này còn có một cửa sổ,khi kéo rèm ,qua cửa kính cũng có thể nhìn thấy một phần khoảng không phía dưới.Có một tối,m ngồi ởi đó nhìn ra ngoài rất lâu,rất lâu.Sau đó m đã phát hiện ra căn nhà này chưa ổn ở chỗ nào.Nhưng rồi ...cũng đành thở dài.Ko phải là nó ko ổn,mà là đầu óc mình ko ổn.Nó đang cảm thấy cô đơn.Nó đang muốn được nói chuyện với ai đó,m biết ....Cái ko ổn lớn nhất và cũng là ưu điểm lớn nhất của căn nhà này: chính là một ko gian riêng.Chỉ cần đóng cửa chính vào,thì m có thể hoàn toàn ở trong ko gian của mình,ko bị bất cứ ai làm phiền,và đương nhiên là cũng ko thể nói chuyện với bất cứ ai.Thôi bỏ đi.Đầu óc mình rảnh quá là hay nghĩ lung tung vậy đó.Đúng là nhàn quá cũng có chuyện.Mình lại nhớ nhỏ bạn,nó bảo ghét nhất cái kiểu im im của m.Ờ thì ghét.Nhưng mà ghét cũng chẳng thay đổi đc :P.
Căn nhà kế bên nhà m kể ra thì chẳng ngày nào ko có tiếng khóc.Nghĩ cũng tội:bây h m mới biết chị ấy là cô giáo.Một cô giáo với 2 đứa nhỏ.Ai cũng có cái khó của riêng m.M ko hiểu vì lẽ gì mà vợ chồng họ li dị.Nhưng nhìn 2 đứa nhỏ này,người thường khó mà ko đau xót,ko nghĩ một chút xấu về người cha của chúng.Dù biết ko nên bình phẩm về cái mà m chưa hiểu rõ,nhưng thấy hai đưa bé nheo nhóc như vậy,m cũng cảm thấy có phần bất nhẫn.Chị ấy rất hay gắt đứa lớn,thỉnh thoảng nóng quá thì đánh đứa nhỏ.Tính tình nhiều lúc cũng ko ôn hòa lắm.Với một người như m,nếu là vào khoảng 4-5 năm về trước,m chắc chắn sẽ nghĩ: một người đàn bà ko có giáo dục.Nhưng bây giờ,m cảm thấy thương chị ấy nhiều hơn.Cuộc sống đôi khi cũng thật khó khăn.Ko phải lúc nào cũng dùng một chuẩn chung để đánh giá được.M nhớ về những năm tháng thơ ấu của mình,mẹ mình cũng la một giáo viên,tính cách của bà khá ôn hòa,gia đình cũng khá êm đềm,bố mình trước đây từng là một quân nhân.Nề nếp trong gia đình đa phần được xây dựng tựa tựa như nề nếp quân đội.Mấy đứa tự bảo nhau học,đến bữa cả nhà cùng quây quần bên mâm cơm đầm ấm.Một đứa trẻ sống trong tình thương của bố mẹ như m tất nhiên là ko thể hiểu đc tại sao trên đời lại có những người như vậy,lại có những việc như vậy.Hai vợ chồng họ đã ko gặp nhau thì thôi,lần nào gặp nhau cũng nói những lời cạn tình cạn nghĩa,còn ko bằng người dưng .Ko lẽ hôn nhân tan vỡ thì sẽ có kết cục như vậy?sẽ thành kẻ thù sao?Ngẫm nghĩ lại một chút.Trước đây thì m cũng từng có những ý nghĩ tiêu cực,nhưng năm tháng qua đi,cũng cảm thấy ko nên như vậy,cho dù tình cảm ko còn được như trước,thì những mảnh kí ức chung vẫn ko hề thay đổi,vẫn là thứ đáng lưu giữ.Thoáng hơn một chút,nghĩ về những năm tháng sắp tới sẽ tốt hơn là nghĩ mãi về một việc ko vui.Giống như ngoại từng dạy mình: một tờ giấy bị dây mực ko phải là một tờ giấy bỏ.Thay vì quăng nó vào thùng rác,cháu có thể viết vào nhiều phần trắng khác bên cạnh,hoặc đơn giản chỉ là chấp nhận vết mực ấy như một phần của tờ giấy.Nói chung là con người với con người nếu chỉ là những tình cảm hời hợt có cũng đc ko có cũng ko sao thì sẽ ko hiểu đc thế nào là yêu -thế nào là hận.Phải có yêu sâu đậm mới có hận.Có điều còn hận tức là vẫn còn tình cảm ...còn lãng quên mới là hết thực sự.Ngoài ra vẫn còn một cách khác.Rất khó để thực hiện.Đó là:...viết tiếp vào trang giấy đã bị dơ.
Mơ ước của m thực sự rất đơn giản.Đơn giản hơn so với những gì mọi người nghĩ nhiều.Chỉ có điều...
Ko mấy người nhận ra.:)
====================================================================================
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét