Cái nhà bên cạnh nhà m lại làm sao thế nhỉ?
To tiếng mà để con mèo lười này pải chui ra khỏi chăn thì chắc ko pải là to tiếng thường đâu.
Lại mấy cái chuyện lặt vặt.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì cu tí.
Haiz...Hôn nhân phức tạp như vậy sao?
Chẳng biêt nữa.Cứ bảo khi yêu là mù quáng.Cơ mà như thế thì ...vẫn là lỗi của ng lớn đúng hem? Quyết đinh cuối cùng là ở bản thân mình cơ mà.Bản thân m phải chịu trách nhiệm với mọi quyết định của mình,bất kể nó chịu tác động từ bao nhiêu hướng.Mấy đứa nhỏ vô tội mà.Sao ng lớn cứ đổ cho 2 từ mù quáng để lấp liếm lỗi lầm của bản thân,sau đó lại trut giận lên trẻ con chứ.
Đã biết lấy nhau sẽ khổ,đã biết tính chẳng hợp nhau thì đừng có mà lấy,hoặc đã lấy thì phải chấp nhận: sống chung với lũ.Đừng có ca cái bài cải lương : nếu như ngày xưa ...hoặc là tôi thấy anh nọ anh kia như thế này cơ...Sống mà cứ so sánh,cứ ko sống thực với mình thì giải tán quốc hội sớm cho nó đỡ cãi nhau.Nhưng mà...còn cu tí.Phức tạp.
Nhiều lúc m thấy anh chị ấy nuôi dạy cu tí,cực kì phản khoa học ,toàn hằm hè dọa nạt,với cả ép ăn.Bé tí mà đã nhồi nhét vào đầu nó toàn những ý nghĩ,những từ ngữ tiêu cực thì làm sao mà nó có thê lớn lên như những đưa trẻ bình thương được.Ng ta vẫn bảo trung bình cứ 20 lời nói tích cực mới làm lành một tổn thương tâm lí của một đứa nhỏ trước một lời nói tiêu cực.Suốt ngày bảo nó hư ,nó dốt thì làm gì nó chằng...Trẻ nhỏ sai thì phải bảo cho nó sai ở đâu,làm như thế nào là đúng,làm như thế nào để sửa sai,chứ mà nó sai cứ đay nghiến mãi cái sai ấy thì m có khác gì nó?
Mà cả cái vụ ăn uống nữa: ăn nó là bản năng rồi,thế mà anh chị cũng phải đánh vật với cu tí.Vừa mới ăn cháo no xong đã bảo nó uống sữa thì làm gì nó chẳng chớ, chẳng khóc.Cu tí sang nhà m rõ ngoan ,ăn ngoan nè,chơi cũng ngoan nữa,dễ bảo,thê mà cứ nhìn thấy mặt bố mẹ là y như rằng...
Nói chung là : hôn nhân phức tạp hơn giải phẫu bệnh.Vì thế theo qui luật đơn giản, m sẽ bắt đầu từ giải phẫu bênh trước.
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét