Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Phù,mệt cơ mà vui :)))
Một ngày cười thật nhiều,ngỡ ngàng thật nhiều.
Non nước Quảng Ninh thơ mộng.Vừa có núi cao lại có nước biếc.Làm say đắm bao kẻ si tình.
Làm cho trai tim inox của meo bị làm sao ấy...
Đi chùa,mấy đứa rủ nhau vào chùa thắp hương,ước đủ thứ :))).Meo ước sẽ thi qua gpb nè,còn ước cho gia đình luôn khỏe mạnh và có nhiều đồ ăn ngon nữa.Như thế ko quá tham lam đúng ko :)) ?
Chua Ba Vàng đẹp thật.Không khí trong lành thoáng đãng,cảm giác như đang lạc vào một khoảng ko khác.Sống chậm lại,thật thư thái.
Đường lên chùa dốc kinh khủng.Mấy đứa phải đi số 1 mới lên được tới nơi,mà đứa nào đứa nấy đều hú vía vì sợ.2 bên đường là những đồi thông mà iêm thì bảo là lãng mạn mà tụi nó thì cứ pảo là liều mạng chứ,hứ hứ.Từ trên chùa có thể nhìn thấy toàn cảnh thanh phố uông bí xinh đẹp.
Ở đây vào buổi tối chắc là...lãng mạn đừng hỏi :))).Đến cái trái tim inox này mà còn thấy rung động hem nỡ rời xa nữa là :))
Meo ấn tượng nhất là với những bức tranh ơ điện thờ tam bảo,18 vị la hán và những bức thư pháp trong chùa.Meo đc biết là chùa đc xây dưng từ 2011.Lòng băn khoăn tự hỏi ko biết ai là tổng công trình sư ở đây nhỉ? Một thiết kế mang đậm hồn Việt,Hẳn là người đó rất yêu non nước Việt,văn hóa Việt.Mấy đứa chạy lăng quăng hết góc này tới góc khác,nom như một đám con nít vậy.Tới anh Trung mà còn nom trẻ ra nữa là.Hí hí vui lắm.Chụp nhiều ảnh lắm.Ờ nhưng mờ sư chùa nhầm meo với học sinh phổ thông==.Nhìn mặt m non thế sao.Sao lại bảo là anh chị dẫn em đi chơi :((.
Từ tháp chuông phóng tầm mắ ra xa,cảm giác như đang ôm trọn non nước vào lòng vào dạ vậy.Quảng Ninh thật đẹp,thật thú vị.Quả là càng đi càng thấy yêu non nươc Việt.
Tới núi lại là một cảm giác khác.Người ta bảo đi leo núi tức là đang chinh phục ban thân mình.
Sợ ko? có chứ.Vui ko? Càng có :)).Meo nhận ra rằng : để leo đc tới đỉnh núi,chúng ta cần lắm lắm sự giúp đỡ của những người bạn.Thành công nào cũng vậy: cũng cần sự nỗ lực của bản thân và cả những người bạn nữa.Hạnh phúc như vậy mới thực sự trọn vẹn.
Trời: ngốn đồ ăn hơn cả ngốn xăng.Ngốn nước nữa
Hôm nay thật may vì trời ko quá gắt,ko mất tiền thuê sạp.Tổng  cộng chỉ tốn 10k gửi xe,15 k vào cửa.Và khoảng 50 k cả xăng và đồ ăn.Hí hi, khoảng 75k mỗi người.Cảm thấy rất hài long khi bỏ ra số tiền ấy.
Lúc về mấy đứa còn qua hồ Yên Trung chơi.Cảnh hồ thật thơ mộng.Giá mà meo có thể ở đây lâu hơn nhỉ?

Ngày hôm nay thiệt mệt,nhưng mà thiệt vui.Tạm biệt nhé Quảng Ninh.Ta nghĩ là ta đã yêu em mất rồi.Chắc là chúng ta sẽ sớm găp lại nhau thôi.
Cuối ngày,bị con bạn dụ dỗ,meo  lại mò đi ăn bánh mì  chảo.Ko biết có pải do meo đang đói mềm hem mà meo thấy ăn tới đâu hết tới đó,hí hí ăn hết lúc nào hem biết nứa.
Hèm...nhớ Hn rồi...
Nhớ.

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Cuối cùng cũng đã kết thúc.
Làm đc 4,5 câu.
Mình cần 4,5 điêm  để qua
Hi vọng thầy cho em qua.
--------------------------------------
Dù sao bản thân mình đã cố hết sức rồi.
Kệ vậy,thế là đủ.Bản thân mình cũng có chịu học tử tế đâu.Đành chịu vậy.
.............................................
Đầu óc mình,suy nghĩ ngăn ngủi,toàn nghĩ đến đi chơi với liên hoan .Chẳng bao h có đủ quyết tâm để phấn đấu vì điểm số .Chỉ toàn dụ dỗ bộ não bằng mấy thứ linh tinh.Bản thân m chỉ mong cho chóng qua để học Pháp với học Răng.Riêng cái tư tưởng này là đã ko đc điểm cao rồi.Chưa nói tới chuyện ...
Chỉ có điều sự kì vọng của 2 thầy đặt lên vai mình làm mình thấy áy náy.Chỉ có điều này làm mình bận tâm.Còn đâu thì...
----------------------------------------------

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Xem ông thổ địa bà thổ địa.Làm mình đâm ra lại nghĩ ngợi.
Nghĩ đến nhưng lời bố mẹ,ông bà ngoại, và đặc biệt là lời ông nội nói với mình trước lúc khăn gói quả mướp lên đường đi Hải Phòng.
Trên đời này ko có việc gì là đặc biệt xấu và đặc biệt tốt hết.Phúc họa luôn song hành cùng nhau.Ở giác độ naỳ nhìn là tốt.Ở một giác độ khac nhìn lại ko đc tốt lắm.Tương tự như vậy với những việc xấu.Vì vậy,trước một sự việc mới cần bình tĩnh suy xét.Điều quan trọng là: sau một sự việc,ta học được những gì? Ta học được càng nhiều thì sự việc càng có ích.Ta ko học được gì thì phải cảnh giác đấy.
Làm người đôi khi rất khó.Ngu dốt thì dễ mắc sai lầm.Khôn ngoan thì bị đố kị.Cương quyết thì bị bảo là lạnh lùng,vô cảm.Nhu nhược thì bị người ta ức hiếp.Giả ngu thì bị bảo la đeo mặt nạ,giả dối.Vậy phải làm sao để sông đây ?Vậy mới nói : vừa ý tất cả mọi người,ắt là kẻ điên.


Càng nhiều tuổi,mình càng cảm thấy nên nghe lời ngươì đi trước.Ông bà,bố mẹ là kho tri thức tuyệt vời mà ông trời đã ban tặng làm vốn khởi đầu cho mỗi người.Điều đó cũng giống như một hạt giống muốn nảy mầm thì tự bản thân nó phai có nguồn dinh dưỡng dự trữ nhất định.Để có thể xuyên qua lớp vỏ,bán rễ vào bất cứ nơi nào có thể cho nó sự sống ,để rồi sau đó,phát triển  thành một cái cây.Còn việc nó thành được đại thụ hay cây bụi thì còn phụ thuộc vào giống và điều kiện xung quanh.Đúng hem?

Tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ,đang mò mẫm trên con đường trở thành người lớn.Ở mỗi đoạn đường,có những người tốt và xấu nắm lấy tay tôi.Tôi yêu mến tất cả bọn họ vì tôi biết họ đều mang đến cho tôi những bài học để giúp tôi trưởng thành.

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Khuya quá rồi,thôi chẳng học nữa,lại ngồi đọc đọc mấy thứ vớ vẩn.
Tôi thích phim và thích nhiều dòng phim khác nhau.
Hồi bé xíu ,tôi thích phim hoạt hình của Nga,Việt, sau đó thì thích hoạt hình của Mỹ, lớn hơn tí nữa lại thích hoạt hình của Trung Quốc và Nhật,Pháp.Bố mẹ tôi là những người kiểm soát rất tốt đầu vào thông tin của gia đình.Tốt đến mức cho tới bây h tôi vẫn có ấn tượng ko tốt về một số thứ ko tốt ,và tự động ko xem những cái ko đc xem.Cái này người ta gọi là : Bản năng từ tiềm thức.

Phim truyền hình thì tôi thích tuốt,chẳng chừa  nước nào cả.À hình như có trừ Thái và Hàn.Uh,có thể ,có lẽ nó xướt mướt quá,ướt át quá.Mà tôi thì chỉ thich xem cái gì mà tôi có thể cười đc mà cười ngoác mồm ra đc thì tốt.Cũng có thể vì một vài giá trị ăn sâu vào bộ não bé tí tẹo này.Nên tôi mà nhìn mấy cậu (cô) : vì một người xa lạ mới quen nhau vài ngày -vài tháng-vài năm mà cãi lại-làm tổn thương cái người từ nhỏ đã chăm bẵm mình  là tôi đã ghét rồi chứ đừng nói tới xem tiếp.Thế đấy.Già rồi mà.
Tôi thích cái tự do phóng khoáng của văn hóa Mĩ.Dám sống dám yêu,dám ước mơ.Ko bị ràng buộc bởi dư luận,...Dư luận là một đống rác.Mà não mình thì ko phải thùng rác.:)))Nhưng tôi phải khẳng định với bạn : nước Mĩ mới la nơi ăn nói một chiều nhiều nhất.Mà ơ đâu thì cũng thế thôi.

Tôi thích sự nghị lực của ngươi Nhật.Người Nhật dạy tụi nhỏ : Nước Nhật là một quốc gia nhỏ, nghèo,các con phải cố gắng học giỏi để đất nước giàu mạnh hơn.Người Nhật ko kêu ca than phiền trước ngoại cảnh.Họ sẽ san bằng mọi khó khăn bằng bộ não và nghị lưc của mình.Người Nhật ,cũng như các quốc gia phát xit cũ : họ trọng kỉ luật.Hơn tất cả : họ ko quên gốc gác của mình.Và luôn tôn trọng những giá trị truyên thống.Cũng có thể : vì thế mà đàn ông nhật có phần hơi gia trưởng.Con phụ nữ Nhật lại quá ư tuyệt vời.

Tôi thích sự thâm trầm,sâu sắc của Trung Quốc.Những giá trị văn hóa của họ : đã ăn sâu bám rễ vào giá trị truyền thống của văn hóa Phương Đông.Mà có thể là toan thế giới.Đó là một dân tộc giỏi.Họ làm ta cười đấy mà cũng làm tim ta đau nhói.Phải rồi đó là khó khăn của ta.Ta tự cười chính mình.Có những bộ phim tôi đã xem trên 20 lần,vẫn thấy hay.Đó là một điều kì lạ: ở mỗi độ tuổi ,ta sẽ thấy được cái hay của phim theo một góc độ khác nhau.Người trẻ thích những pha lập công hoành tráng của tướng võ,người già lại mỉm cười trước sự khéo léo của quan văn.Còn tôi...chẳng biết nữa.

Tôi thich sự lãng mạn của văn hóa Pháp.Xem phim của pháp tôi có cảm giác đó là một nơi yên bình.Con người ta sống với những gia tri văn hóa cao đẹp.Lịch thiệp.Phải rồi.và Nhẹ nhàng nữa chứ.

Tôi thích búp bê Nga :)).Đó là tuổi thơ của tôi.Những bộ phim hoạt hình ngụ ngôn.Những bản nhạc du dương êm ái.Mà mỗi khi tôi nghe lại,tôi lại tưởng tượng ra một không gian yên bình của gia đình.

Tôi thích những bộ phim cũ của Việt Nam.Đó quả là những tuyệt phẩm.Giàu cảm xúc và cả giá trị của một thời hào hung,một thời đã xa -nhưng ko được phép quên.Gần đây ,một vài bộ phim cũng làm tôi lưu tâm chút ít,nhưng để đưa được cái hồn Việt vào đó,hẳn là cần thêm 5-10 năm nữa.Nhưng tôi rất tin tưởng vào bộ mặt làng giải trí mới của nươc nhà.Khi các em đc đào tạo chuyên nghiệp và bài bản ,được sống gần hơn với một diễn viên đúng nghĩa.Hi vọng những tuyệt phẩm mới sẽ ra đời.Tôi tin rằng : điều đó sẽ sớm xảy ra thôi.
Nói chung là : tuy đàn ông pháp lãng mạn thật đấy,đàn ông Mĩ tài giỏi thật đấy.Nhưng có một điểm mà họ vẫn thua đàn ông Phương Đông nói chung và đàn ông Việt nói riêng .Đó là : coi trọng giá trị của gia đình.Trong mắt các cô gái thì điểm này là một điểm cộng rất lớn.
Bởi vì : ai rồi chẳng phải kết hôn.Mà có ai lại muốn lấy một người ko coi trọng gia đình bao h :))).
Viết chơi thôi,bạn cũng nên đọc chơi thôi,đừng đánh giá mình.Ko có mình khóa Blog tự kỉ một mình đấy :)))

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

Nhiệm vụ khó khăn đây,tối lại pải thức khuya,cơ mà ko pải để xem po kế mun mà là để xem gpb, hic hic.
Cố lên cố lên
Còn 2 ngày nữa :))) 30 chưa pải là tết mờ Hi vọng hi vọng

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

pé pi ka su hình như eo ót dần theo năm tháng thì pải.Meo vẫn thích em pi béo ngày trước hơn em pi gầy bây h.Chắc tai meo thich mấy thứ  tròn tròn ,mũm mĩm.:))
Một ngày nữa lại qua đi,số câu thif vẫn còn nhiều lắm.
Số câu quên cũng nhiều.
Cơ mà meo đã cố gắng hết sức rồi.Chắc là  nên đi ngủ thôi .
Pi.

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Nội ơi,đài lại báo bão về nội à.
Mưa!
Cơn gió thổi  liêu siêu mái tranh nghèo.
Mưa lạnh buốt cắt từng mảnh suy nghĩ
Nhớ một thời đã qua,
Nhớ một nguoi đã xa.

Ting tang,tinh tang...
Tiếng ghi ta buồn biết mấy
Tiếng mưa buốt biết mấy

Ting tang tinh tang
Nhớ bếp rơm bập bùng
Nhớ hương canh ai nấu
Nhớ tro bêp bụi bặm

Ting tang tinh tang
Tiếng ghi ta ngân sầu
Nhớ đôi tay ấm thô sần,
Nhớ bóng  gầy liêu siêu
Nhớ sao đôi mắt đen huyền,
Nhớ ...
Một người đã ra đi ko bao h trở lại
............................................................
Có những thứ ,ai cũng bảo là xấu xí ,đáng vứt đi,nhưng lại rất đỗi quan trọng ,rất đỗi thân thương với một người tre tuổi.Có những người ai cũng bảo là già nua,xấu,nhưng mãi đẹp trong lòng một người khác. Có những người,dù biết là ho đã đi đến một nơi rất xa,nhưng những mảnh kí ức về họ,mãi khắc sâu trong trái tim người còn sống.Mưa à,mưa vô tình với người hữu tình quá mưa biết không?

một ngày hoc cật lực,phiu, học học hoc
Nghe các cô bảo sắp baõ
=.=

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

Tối thứ 6 lại ở nhà,và lại gặm nhấm cái sở thích cá nhân ,cái sở thích quái dị.Và cười.
Cố gắng gạt ra khỏi đầu mọi lời nói tiêu cực của ng khác về m trong tuần qua.
Tất cả như lướt qua lại một lượt và tan biến.
Chỉ có một lời nói,trong một thoáng làm tim m thấy nhói nhói.Và cũng tan biến.
Phải rồi,con tim của m đc làm = inox ,inox ko rỉ.inox ko biết đau,ko biết giận .Cứ tiếp tục giữ cái ý nghĩ đó của các người đi.Tôi chán rồi,tôi cũng chẳng cần thanh minh nữa.Ừ tôi là người như thế đấy.Cứ việc nhìn và suy diễn đi,cứ việc gán tất cả các từ ngữ đó cho tôi,tôi nhân hết.Tôi sẽ sống theo cách mà tôi vẫn sống.
con bé nhìn mấy công thức bánh,rùi nhìn sang chiếc lò nướng.Giá mà có ai chịu làm chuột thí  nghiệm nhỉ?Năm sau chắc là sẽ có nhiều thời gian cho pháp và cho bánh ngọt.:)) Cứ mơ đi ai cấm mơ đâu:))).Phải mua khuôn và tủ lạnh mới đc.Cơ mà...ko có đủ tiền =.=

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Hôm nay, m vui tóa,cuối cùng sau bao năm tích cóp,m cũng dinh về đc mấy em thân iu :))))
Vì e mà tôi đã phải từ bỏ bao nhiu thú vui,bao nhiêu mời mọc từ điện thoại,,quần áo hàng hiệu...Tất nhiên là trừ đồ ăn.Tuy em đẹp nhưng mà e k ăn đc nên trong những giây phút quyết định,tôi vẫn bị xao động bởi đồ ăn :)))Nhưng tôi thề với e là ngoài đồ ăn ra trong lòng tôi chỉ có các em thôi.
Phải bọc lại mấy em sách này mới đc.Năm nay,meo đã hào phóng : cắt giảm tiền tiêu vặt 2 tháng T__T để đóng giá sách mới,dinh các em về.Thấy chưa tôi lo cho các em thế cơ mà,chưa đón em về tôi đã lo xong nhà cho em rồi.:)))
Hi vọng chúng ta sẽ chung sống hòa thuận với nhau và cùng nhau đi tới ước mơ của chúng ta- cũng là ước mơ của tôi :))))

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Baõ về
Mẹ lo cho con = cách gọi điện.
Bố lo cho con = tìm một nhà trọ xa trương nhưng an ninh tốt,kiên cố,ko ngập lụt và ko quên nói nhỏ với bác chủ: con em mà nó có bị là sao thì...mặt cười tươi nhưng tay siết hình nắm đấm.
Mỗi ng có một cách lo riêng,thật khó mà so sánh đc ai yêu m hơn.
Có thể : m thật may mắn.

Mưa !
Trời mát bật quạt chui trong chăn thật là thích.Meo meo.Ấm ap quá đi.
Ngủ cả buổi chiều,có vẻ như cái đâu m đang hạ nhiệt.Tâm trạng cũng dần trở về bình thường.
Bằng chứng là đĩa mì bây h nom thật là...ngon quá đi :)))
Ai bảo mì tôm là món chán nhất quả đất chứ.Hứ hứ.Bảo cái đứa đấy đến gặp m.M sẽ cho nó biết thế nào là ẩm thực thực sự/Mì xào tim hơi bị ngon đấy.Mời mọi ng nhé :PPP
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuộc sống với những ng luôn vui vẻ như m thật đia ngục nếu ngày nào cũng pải tiếp xúc với những con ng tiêu cực những câu nói tiêu cực.Như thế ko gọi là già.Như thế gọi là nghĩ ko thông.Vì ko thông nên mới thấy đời phưc tạp.Nếu đã đả thông rồi : sẽ thấy đời đơn giản,sống thanh thản.
Con ng ta cần có kinh nghiệm và suy nghĩ chín chắn để luôn sống trẻ.Càng nhiều tuổi ng ta càng nhìn cuộc đời đơn giản hơn,càng điềm tĩnh hơn trước những gì sắp ập đến.Vì sao? ko rõ nữa.Ông ko dạy meo vì sao lại thế?.Bạn biết ko : ng Mĩ có một câu nói rất hay : sau khi đặt tất cả vào trong một chiếc hộp: nào là đá,nào là sỏi,nào là cát.Thì để đổ đầy chiếc hộp ấy,bạn đừng bao h quên một chút bia.Đúng vậy đừng quên những chầu bia trong cuộc sống dù trong lòng ta đang ôm ấp những kế hoach lớn lao tới đâu.
M cảm thấy điều quan trong nhất đối với một con ng : ko phải là tốt nghiệp đại học với tấm bằng giỏi,ko phai là kiếm đc nhiều tiền,ko phải là đứng trên tất cả moị người mà phải tự bản thân mình trả lời được 3 câu hỏi: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?Tôi muốn trở thành người như thế nào?
Đừng bước đi khi bạn chẳng biết mình sẽ bước tới đâu.Hãy ở nhà ăn mì xào với meo :)) và nghĩ về những việc m muốn làm.Đừng hỏi meo những câu quá khó kiểu như: làm sao tôi nghĩ ra đc m muốn gi ? Tớ chịu thôi bạn mới chính là ng có đáp án cho câu hỏi đó.Có chăng t chỉ là ng đặt c hỏi cho bạn trả lời mà thôi.Nghĩ sớm đi nếu bạn muốn kết thuc chuỗi ngày sông ko đc thoải mái,ko thể tự hài lòng với những gì m có,để tự thoát ra cái vòng luẩn quẩn : trung bình về mọi thứ. :))) .Nếu Chiaki ko có ước mơ trở thành một nhạc trưởng đứng số 1,thì có 10 nodame cũng chịu ko kéo anh ta lên vị trí đó đc.Tôi đánh giá cao vai trò của Nodame hơn là của thầy,vì thầy có thể có rất nhiều,thầy chỉ đại diện cho ước mơ,còn những ng bạn như Nodame, nếu may mắn lắm,cả cuộc đời này ta mới gặp đc 1-2 người,
Nếu như bạn chẳng có gì trong tay,ngoài cái khát khao trở thành bác sĩ răng sún. dù sao bạn cũng có ước mơ,thế là tốt lắm rồi.Thử nhìn lại m từ đầu đến chân xem bạn đang ở đâu? nếu như bạn chẳng có một cái gì nốt.Ờ có vẻ hơi phức tạp nhỉ? ý mình ra ko có gì tức là vốn con ng = 0,vốn gia đình = 0.Mình nghĩ là chẳng ai thế đâu.Ít ra bố mẹ bạn ,gia đình bạn cũng sẽ huy động đc một số lg nhân vật lực nhất định cho bạn vào thời khắc quan trọng nhất,nếu như bạn sứng đáng với điều đó.Hãy cố gắng ước lượng tới mức chính xác nhất xem nó là bao nhiêu.thế mới chỉ là bước dạo đầu cho việc : bạn đang ở đâu.Còn nhiều thứ khác nữa.Tất nhiên vốn con ng và vốn gia đình có thể biến động theo hướng mà bạn muốn nếu bạn thực sự có quyết tâm.Nếu bạn định hướng rằng mình sẽ phải chơi với những ng như thế nào? thì bạn sẽ bỏ đc bộ mặt cau có mỗi ngày.Tôi muốn nói tới việc : chơi chân thành ko lợi dụng,tức là cùng nhau xây dựng một mối quan hệ lâu dài ạ. vốn bạn đang tăng lên tưng ngày.Có thể bạn sẽ gặp những kẻ cơ hội,những kẻ ngoài miệng ngọt sớt nhưng trong lòng sẵn sàng cầm dao giết bạn nếu có cơ hội.Đừng quá bi quan,như thế đau một lần nhưng vốn xã hội của bạn cũng tăng lên.Trong biển ng mênh mông sẽ có những ng mà bạn có thể đặt niềm tin.Tại sao bạn phải chơi với những ng mà bạn đang nghi ngờ?hãy nhớ câu: chọn bạn mà chơi.Trong tim mình luôn hi vọng sẽ có thể duy trì đc mối quan hệ đó càng lâu càng tốt.Như vậy,tưng chút một mỗi năm bạn chỉ cần tạo dựng thêm đc từ 1-2 mối quan hệ tốt đẹp và dành thời gian chăm sóc cho nó.Tới một lúc nào đó bạn sẽ thấy : điều kì diệu của các mối quan hệ rộng.
Haỹ tự nâng cấp vốn tự có : con người bạn.chỗ nào cũng cần con ng.Nếu như bạn ko pải đồ bỏ đi tức là con ng bạn có giá tri, ng ta khắc sẽ nhận bạn vào một chỗ nào đó mà giá trị của bạn sẽ nhân giá trị của họ lên gấp bộiTới một lúc nào đó ,Miền Bắc m cũng sẽ thay đổi,nhưng tôi sợ rằng : cần một khoảng thời gian dài để tư duy tư bản ngấm vào tới đây.Nhớ nhé giá trị con ng bạn mới là thứ có giá nhất.
Bởi vì chúng ta đều đang ở vạch xuất phát,nên bạn đừng quá lo lắng.
Nếu bạn biết răng những bé gái 18-20 đã rời xa HN vào tp hcm lập nghiệp để trở thành mộtca sĩ.Bạn sẽ thấy bản thân m đang lãng phí thời gian như thế nào.
Hn m vui lắm thì meo mới nói một vài điều với các bạn.Nhớ là có trở thanh ng thế nào đi chăng nữa thì đừng quên những chầu bia và những tình cảm của một thời ...hàn vi nhé.

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

bữa nay học về sớm,bùn bùn,chán chán.
Học mấy cái môn lí thuyết này thật là...
Tuần này lại ko đc về nữa.Chán .
Lộc xếp lịch thế là hợp lí rồi,ko thể tiếp tục lùi nữa,2 môn đông y và thần kinh đều thuộc dạng khủng hoảng tinh thần.Nếu lùi nữa thì sẽ vào răng mất.Mà nhà bạn ấy đang rối tung rối mù lên nên ,m cũng chẳng muốn làm bạn ấy bực bội thêm.Chiều nay dù rất mệt,m vẫn quay lại kí túc chép lich hoc,mỗi người ráng cố thêm một tí.Cho qua cơn sóng gió này.Có lẽ m cũng chỉ làm đc chút chuyện nhỏ này cho bạn ấy mà thôi.Ngặt nỗi cái cửa ấy đã đóng từ bao h,gọi điện ng ta bảo nhâm số,may mà m sáng dạ nhớ ra thùy  .Thế là cũng tạm ổn.Có lẽ lộc cần lịch cả tuần để làm việc với bộ môn gpb về cái buổi học thêm kia.M đoán vậy nhưng cưa đóng rồi,mai đến sớm chép sau vậy.Dù sao hn m chẳng có mặt ở đây từ 7h 30.Chạy thêm một đoạn dg cũng chẳng chết ai.
Cơ mà...đến m ôn cung cảm thấy hơi gắng sức.May mà m đã chừa ra 4 ngày cuối tuần để về quê,nhét sang việc ôn gpb,thế thì chắc cung tạm ổn,gắng gượng thì cũng qua.Nhưng như thế thực mệt mỏi .Thực là chán.
Mà đang bực vì ko đc về nhà rồi lại còn có những cái ý kiến kiểu : chẳng suy nghĩ gì đã nói ấy.Đời thuở nào ng ta dời lịch thi để cho các ng đi chơi bao h.Đến bố tôi về mà tôi còn chẳng được về nhà,để mà ở đây ôn thi với các người đây.Các ng có biết một năm bố con tôi chỉ đc gặp nhau thời gian chỉ tính bằng số ngày ko hả.Ý kiến vớ vẩn.

Một chút an ủi cuối ngày : sắp tới mùng 6 rồi,chắc là sẽ tổ chức liên hoan nhóm vào ngày đó.Một tia sáng le lói trong một ngày u ám.Trừ Hiền,mỗi đưa còn lại đóng 50 k, đi sn bợn hiền :))).Cai này là pải bí mật.Thê mới vui :PPP

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

Cái nhà bên cạnh nhà m lại làm sao thế nhỉ?

To tiếng mà để con mèo lười này pải chui ra khỏi chăn thì chắc ko pải là to tiếng thường đâu.
Lại mấy cái chuyện lặt vặt.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì cu tí.
Haiz...Hôn nhân phức tạp như vậy sao?


Chẳng biêt nữa.Cứ bảo khi yêu là mù quáng.Cơ mà như thế thì ...vẫn là lỗi của ng lớn đúng hem? Quyết đinh cuối cùng là ở bản thân mình cơ mà.Bản thân m phải chịu trách nhiệm với mọi quyết định của mình,bất kể nó chịu tác động từ bao nhiêu hướng.Mấy đứa nhỏ vô tội mà.Sao ng lớn cứ đổ cho 2 từ mù quáng để lấp liếm lỗi lầm của bản thân,sau đó lại trut giận lên trẻ con chứ.
Đã biết lấy nhau sẽ khổ,đã biết tính chẳng hợp nhau thì đừng có mà lấy,hoặc đã lấy thì phải chấp nhận: sống chung với lũ.Đừng có ca cái bài cải lương : nếu như ngày xưa ...hoặc là tôi thấy anh nọ anh kia như thế này cơ...Sống mà cứ so sánh,cứ ko sống thực với mình thì giải tán quốc hội sớm cho nó đỡ cãi nhau.Nhưng mà...còn cu tí.Phức tạp.

Nhiều lúc m thấy anh chị ấy nuôi dạy cu tí,cực kì phản khoa học ,toàn hằm hè dọa nạt,với cả ép ăn.Bé tí mà đã nhồi nhét vào đầu nó toàn những ý nghĩ,những từ ngữ tiêu cực thì làm sao mà nó có thê lớn lên như những đưa trẻ bình thương được.Ng ta  vẫn bảo trung bình cứ 20 lời nói tích cực mới làm lành một tổn thương tâm lí của một đứa nhỏ trước một lời nói tiêu cực.Suốt ngày bảo nó hư ,nó dốt thì làm gì nó chằng...Trẻ nhỏ sai thì phải bảo cho nó sai ở đâu,làm như thế nào là đúng,làm như thế nào để sửa sai,chứ mà nó sai cứ đay nghiến mãi cái sai ấy thì m có khác gì nó?
Mà cả cái vụ ăn uống nữa: ăn nó là bản năng rồi,thế mà anh chị cũng phải đánh vật với cu tí.Vừa mới ăn cháo no xong đã bảo nó uống sữa thì làm gì nó chẳng  chớ, chẳng khóc.Cu tí sang nhà m rõ ngoan ,ăn ngoan nè,chơi cũng ngoan nữa,dễ bảo,thê mà cứ nhìn thấy mặt bố mẹ là y như rằng...
 Nói chung là : hôn nhân phức tạp hơn giải phẫu bệnh.Vì thế theo qui luật đơn giản, m sẽ bắt đầu từ giải phẫu bênh trước.
Phiu ! Cả buổi sáng gõ gõ ,đọc đọc,cuối cùng cũng đã xong.
Chiều đi in ra là có thể bắt đầu học đc rồi.
Với những môn mà m chỉ học trong thời gian ôn thi : thì mục tiêu cao cả luôn luôn là : cố gắng qua.
Bố đã dạy mình: để có đc thành công con phải nỗ lực gấp 4 lần .Tức la nếu như m muốn đạt đc mức điểm nào đó,m phair giỏi gấp 4 lần,nỗ luc gấp 4 lần yêu cầu của mức điểm đó.Bằngr ko thì cũng chỉ ăn may hoặc thất bại là điều dễ hiểu.Bởi vậy ko có gì khó hiểu khi những môn kiểu này m luôn chỉ đủ điểm qua :))).
Chào buổi sáng,
Mấy đêm rùi mới có một giấc ngủ như hôm nay.Thật hạnh phúc.
Có những ng ko bao h biết cười khi đã hoàn thành một thứ gì đó.
Và ngược lại là những ng suy nghĩ thiển cận như m : luôn hài lòng với những thành công dù chỉ nhỏ nhất.
Cuộc sống của m có thể ko có những thành công lớn như bạn,nhưng ở đó sẽ ko bao h thiếu tiếng cười.

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

Đôi khi nụ cười chẳng dấu nổi lo âu,tới lúc đó m mới thực sự hiểu lí trí của m nó thật .a..
5 con ng cùng xem đá bóng,tranh đồ ăn,cảm giác đó mới là hạnh phúc thưc sự.Có những phút giây thoáng qua và phải tự hiểu đâu mới là hạnh phúc thực sự.Ko sao rồi,tất cả đã ổn,vậy là đủ.

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Òa ng sn mà nhận đc cả ta quà dị dị,lịch thi đã có,chắc là sẽ hơi khó ôn một tí,nhưng ma nghĩ lại thấy năm ng vừa đi viện vừa học mà vẫn thi qua đc mấy môn kinh dị đó,thì năm nay 80 câu kia cộng với 40 c mắt thì cũng chỉ bằng slb chứa mấy.Thay vì ngồi đây ca cẩm như những kẻ thất bại,chúg ta hãy lên một lịch học và chăm chỉ hơn thôi nào.Ko thể lùi mãi nữa,ko thể để ảnh hưởng đến quãng thời gian học rhm đc.Cố lên nào.Cổ động cho bản thân mình tí :)))
Hn tìm lại đc một thứ gì đó đã mất từ lâu,cảm thấy đây mới  món quà sn ý nghĩa.Có lẽ thế.Dù sao cũng nói ra đc một chút suy nghĩ trong đầu.M già r chăng??? ko đâu m là trẻ con mà,trẻ con nay nhớ mai quên ngay à :)))
ko biết còn có thứ gì bất ngờ nữa hông nhỉ?
Bố sắp về rùi,nhưng với lịch thi này...Ko sao,vì bố m sẽ cố gắng chăm chỉ hơn,để còn về nhà đi chơi :)))
Sau khi học gpb ,cả nhóm đi liên hoan.Ko hiểu sao m rất thích ko khí vui vẻ khi ăn cùng mng.:)))Cảm giác ấm áp.:)))
Vài ng bạn ở xa ntin cho m,có ng đã lâu ko gặp,có ng vẫn thng liên lạc.Họ làm m nhớ ...một thời đã qua.Nhớ 12 IT,nhớ tổ 1.Có một ng bạn đã lâu ko gặp nt chúc mừng m,trong lòng m cảm thấy có gì đó...m cũng luôn mọng bạn ấy có thể sống thật hạnh phúc.Dù rằng m sẽ ko pải là ng mang lại hp đó cho bạn ấy.:)).M là một con mèo vô tâm,ham ăn,ham chơi mà :)))
Nghe đc giọng của bố,m cảm thấy phấn chấn hơn nhiều.M sẽ cố gắng hơn nữa:))).Nếu như bây h m đang ở nhà,chắc là mẹ sẽ nấu rất nhìu món ăn ngon,tên Minh và m chắc đang tranh điều khiển,cái thằng,biết chị nó sợ ma mà suốt ngày bật HBO.=.=,với cả xem bóng đá.Hứ hứ.Những điều nhỏ bé mà làm ta nhớ mãi.
Hôm tr,m thức tới 2h sáng để xem nốt một bộ phim nhật.Phim cũng đc,hài hài,vui vui.Trời trên đời sao có 2 con ng giống m thế,Cái đôi ấy cứ như thể bản sao của m,mỗi đưa một nửa,hi hi.M cũng ko hiểu lắm.Chỉ thấy có lúc cần nghiêm túc thì nghiêm túc.Lúc nào ko cần thì lại tí tởn.Cuộc đời là bấy nhiêu đâu mà cau có với nhau ,nhơ nhở=)=)

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Một ngày với quá nhiều gam màu cảm xúc.
Sắp thi rồi,m cũng ko  muốn tổ chức sn,ko muốn làm mất thời gian ôn tập của mọi ng.Nhưng...vẫn cảm thấy thế nào ấy...Có lẽ m đã quen với sự ấm cúng của ngày này ,m đã ...

Tối về nhà,tính nấu món gì ngon ngon bù đắp,hì m pải tự yêu thương m,đúng ko?Ai sẽ iu m bằng m chứ? Và điều bất ngờ đã tới.Hơi ngạc nhiên,nhưng m cũng vui vẻ đón nhận.Cảm ơn nhé những ng bạn của tôi,các bạn đã cho tôi một sn  thật đặc biêt,ko có thật nhiều ng ,nhưng thiệt ấm áp,thiệt vui.Đó là món quà ấm áp nhất mà tôi đa từng được nhận.Các bạn đã khiến tôi thực cảm động.Thiệt vui .:))Cảm ơn ai đó đã cố gắng nấu bữa tối để gọi t sang ăn:)),cảm ơn ai đó đã đi rửa bát :)), cảm ơn ai đó đã nghêu ngao cùng tôi những bài hát ko đầu ko cuối.Sn này thực lạ:))Chúng ta là bạn mà,đúng ko :)))

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

Ngoại à ngoại có khỏe ko?Con quên béng mất,lúc con ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã gần 10h rồi.Chắc là ngoại đã đi nghỉ.Con nhớ ngoại,con muốn điện về hỏi han ngoại ,nhưng khuya lắm rồi.Có lẽ để mai sẽ tốt hơn.Con ng con nếu như đang buồn hoặc đang nhớ ai đó(cũng chẳng khác đang buồn là mấy),thường bù đầu với công việc,để lấp đầy thời gian,lấp đầy khoảng trống.Hì khả năng của con chỉ có hạn,ko rủ đc ai đi chơi cả,mà con cũng ko muốn nì nèo mãi,con so với con trước kia đã thay đổi nhiều rồi ngoại nhỉ? nhưng con vẫn có một chút thể diện riêng của m,con cũng chỉ muốn đơn giản là tìm một chỗ nào đó đi chơi cho vui thôi mà,con có ý gì đâu,có lẽ con vẫn nên là con thì tốt hơn.
Con nhin tụi nhỏ nhà bên nô nức tới nhà văn hóa,con nhớ ngoại .Nhớ những ống bơ ,những quả trứng nhấp nháy,nhớ nhưng viên kẹo xanh đỏ,nhớ ...Những năm tháng tuổi thơ của con tràn ngập hình ảnh của ngoại,ng ta bảo ko có kỷ niệm chung,sẽ ko  có  nhớ thương.Có lẽ những kỷ niệm giữa con và ngoại đã quá nhiều chăng?
 Ngoại à ngoại ảnh hưởng lên con lớn lắm đó,hì,con be bé giống ngoại nè,hay ăn giống ngoại nè,tới tính cách cũng hao hao giống ngoại nốt.Hì hì,trong từ điển của chúng ta ko có 2 từ: bỏ cuộc ngoại nhỉ?Ngoại thương mẹ con,thương các cậu các bác.Một đời ngoại vất vả bôn ba.Con chưa bao h thấy ngoại ngưng làm việc...ngoại đã dạy con : ý nghĩa của đồng tiền chính đáng.Cái gì dễ có đc thì cung dễ mất đi,cái gì khó có đc thì cũng khó mất đi.Nội và ngoại đều là những ng đàn ông có một chút danh vọng,2 ng đều thương con,nhưng ko hiểu sao con vẫn thương ngoại hơn.Chắc tại ngoại trong con chỉ đơn thuần là một ng ông gần gũi,,yêu thương con cháu ,anh em bằng tất cả những gì ngoại có...Ngoai của con nghèo lắm,nhưng những lúc ở bên ngoai là lúc con cảm thấy vui vẻ ,bình yên nhất,...

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

À vậy ra đã mồng 6 rồi cơ đấy.Hum nay nhìn lên cuốn lịch bàn,thấy hình trái tim đỏ to đùng : sn miu.Ặc ặc ai vẽ đây ta? ko pải mình là cái chắc rồi,cơ mà cái kiểu siêu trẻ con này thì chỉ có một người thoai à.Tự dưng thấy có gì đó ấm áp,có gì đó nhói nhói.Ờ lớn rồi,già cả rồi,hay quên rồi.
Chẳng ai mún đi chơi ,vậy là chắc chẳng tổ chức.Một sn nhạt nhất trong 22 năm.
Tối nay có lẽ lại cuốc bộ đi lang thang đâu đó,tự chúc mừng sn bản thân.Già rồi.Mùng 10 mới là sn mình,sát thi quá.Ờ .Cái thằng iêm mình cung thiệt là,mình già tới mức pải tô màu đỏ mới nhận ra sao? Cơ mà tự nhiên lại thấy...thế nào ấy.:))).
Kết thúc môn nhi,kỉ niệm quá sâu đậm luôn,kỉ niệm bộ môn cả cái ví của meo còn gì.=.=.Giấy tờ mất rùi,rắc rối rùi,nhưng mà bùn nhất là mất bạn ví.Uh bạn ý đã chung sống với bà chủ đểnh đoảng này gần một năm nay rùi còn gì.M còn nhớ cái cảm giác háo hức vui vẻ khi chọn bạn ấy.M và bạn ấy đã cùng nhau vượt qua nhìu nhìu khó khăn, vui vẻ,hạnh phúc.Có lúc cuối tháng mặt miu lo lắng thi tân mấy môn lận mà tiền nhà chưa trả,có lúc quá tay mua tận mấy quyển sách lận,ờ vậy là cả bạn ấy và mình đều xẹp lép vì tuần sau và cả tuần sau nữa sẽ ko đc ăn quà nữa...Có lúc cả 2 đứa cùng tí tởn vì tìm đc một món quà ưng ý cho ai đó...Tủm tỉm cười vì những tài liệu tìm đc có thể giúp m và một số ng khác học tốt hơn.Người ta bảo cái gì dùng lâu cung có tình cảm hay sao ấy.Pi h mất đi cứ thấy thế nào ấy.Ví ơi em đang ở đâu,huhu tại em hết đấy ai pảo gắn bó lâu quá,pi h vô cớ bỏ chị đi là sao?Em bước vào đời tôi ko chào hỏi,ko ồn ào,nhưng điều đó ko đồng nghĩa với việc em có thể lạnh lùng bước ra như vậy.T___T.M có pải ng thích mới ham lạ đâu,Lúc m chọn bạn ấy ,m đâu có chuẩn bị cho tình huống này đâu,cứ nghi là sẽ chung sống với nhau suốt đời chứ,ko thì cũng pải lâu lâu hơn chứ.
Đang bùn,mà hôm qua cũng chẳng buồn mấy nữa.Đêm trực dó m xuống hồi sức xem một ca cấp cuu ngưng tuần hoàn,và,,,cái cảm giác đó lại tới.Cảm giác m là kẻ bất lực,Khi đứng nhìn 2 đường thẳng lanh lùng chạy trên moniter.Và cái h phút ấy cũng đã tới.M cũng ko hiểu vì sao m ko khóc.Chỉ cảm thấy có gì đó...mất mát.Mất mát của m đâu có là gì với mất mát của nhiều ng khác.Dù thế nào thì trái đất vân quay,do đó mà cs vẫn phải tiếp tục,vạn vật tùy duyên.

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...