Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Năm 3 sắp đi qua,đã 3 năm rồi nhỉ,đã 3 năm mình sống xa gia đình.
Có những lúc đi viện Kiến An về,trời nóng,bụng đói meo,lại pải đạp xe một quãng về nhà, trong đầu m tự hỏi : Tại sao m lại từ bỏ thành phố yêu mếm,nơi m đã gắn bó gần gũi lâu năm,từ bỏ ngôi nhà yêu dâu ,ở đó có sự chăm sóc của mẹ và có  cái điều hòa mát rượi để tới nơi xa lạ,nóng nực này? 
Nhưng câu hỏi ấy cũng nhanh chóng vụt qua trong m ,bởi 2 từ : tự do.Cái giá của tự do chính là đây.
Mình cũng ko biết tự do này là đúng hay là ngu ngốc.Chỉ cảm thấy có lúc thì mệt mỏi,có lúc lại ko nỡ từ bỏ. 

mình vô tinh xem được một clip của quà tặng cuộc sống có tên là : mẹ đòi nợ con.Clip xúc động,nhưng với m nó ko có tính giáo dục.Bởi vì cách làm của ng mẹ đó sẽ khiến cho 99,99 người con nghĩ lệch lạc về họ,va sau đó ng con đó  sẽ phải sống trong dằn vặt suốt đời.Như vậy thì có phải là giúp con nên người hay ko? 
Nếu đã từng sống xa gia đình,thì chắc hẳn bạn sẽ có một cái nhìn bao dung hơn với người con.Đa phần con cái khi xa gia đình đều se yêu gia đình hơn.Cơm người đâu dễ ăn bằng cơm của mẹ.Tiền của người đâu phải giấy in ra.Có lẽ giữa 2 người đó đã thiếu đi một chút : Niềm tin.Thứ ng con cần là tình cảm.Thứ ng mẹ cần là sự trưởng thành của con.Tiếc r họ đã ko hiểu nhau.


Trong gia đình,cũng có những câu chuyện gần tương tự như vậy,ví như vợ chồng mới kết hôn,bố mẹ chồng vì sợ con dâu đoảng ,ko biết chi tiêu hợp lí,nên có thể sẽ lấy lí do : tiền dưỡng lão để giữ hộ tiền cho con trai. xoay quanh cái lý do tốt đẹp ấy  biết bao câu chuyện đau lòng xảy ra.Vì  người con dâu khi mới chân ướt chân dáo về nhà chồng ,thay đổi môi trường sống vốn đã khiến họ  choáng,họ trở nên nhạy cảm hơn mức bình thường,và cũng lo lắng hơi thái quá hơn mức bt .Thế đấy ,lúc ấy là lúc mà vai trò cầu nối của ng chồng lớn hơn bao giờ hết.Để làm sao hấp thụ chứ ko bội thực tình thương yêu quá lớn mà 2 ng phụ nữ này giành cho mình.Nếu ng chồng ko đảm đương đc nhiệm vụ quan trọng này,thì ng vợ phải biết khéo léo thu vén gia đình,nhưng mà nếu tất cả cùng thích căng lên như trẻ con để tỏ rõ cái tôi chủa m,thì chuyện đau lòng là tất yếu xảy ra.Đâu phải chỉ có thù hận mới dẫn tới đau thương,tình thương cũng có sức sát thương ko kém .
Mình thích những bộ phim tâm lí của đại lục,họ nêu lên những vấn đề của gia đình,ai cũng tìm thấy mình trong đó,ai cũng có cảm giác như đang xem câu chuyện của chính mình.Những vấn đề đó có thể là những chuyện hết sức nhỏ nhặt,hết sức vớ vẩn.Nhưng chính những thứ hết sức vớ vẩn ấy lại làm nên một thứ gọi là: cuộc sống của mỗi người.Mình nhớ có một tập phim kể về một anh chàng sắp lấy vợ.Bố anh mất sớm,mẹ anh ở vậy nuôi anh khôn lớn,ko tái giá.Đươc tin anh sắp lấy vợ,bà trong lòng khấp khởi mừng thầm,nhưng cùng với đó bà cũng  có một  cảm giác mất mát,lo sợ.Bà sắp mất đi đưa con mà bà yêu thương nhất vào tay một người phụ nữ khác.Rồi đây đứa con mà bà khổ công nuôi nấng thay vì tối tối chạy về quấn quýt bên bà,nó sẽ ở bên người phụ nữ kia và bỏ lại bà lủi thủi một mình với gian nhà trống.Bà bắt đầu hay cáu gắt,ít nói hơn.và quay sang phản đối cuộc hôn nhân này.Vâng .Có vẻ như đây là khởi đầu của một bi kịch mới.Nhưng thực ra kết phim lại là một kết thúc có hậu.Chàng trai này đã  có một động tác khéo léo : mỗi cuối tuần anh lại đưa người yêu về nhà nấu cơm cùng với mẹ của mình.Mới đầu bà có ý ngần ngại ,nhưng cô gái tỏ ý muốn được bà dạy dỗ thêm,và rất chịu khó tiếp thu khiến bà rất thoải mái,mới đầu là bà hướng dẫn cô phải làm bữa ra sao, hai người chuyện trò qua lại,chẳng mấy mà thân thiết như mẹ con.Dần dà bà cũng nhận thấy cô gái này cũng xinh xắn,dễ mến(như hồi bà còn trẻ vậy :)). chuyện con dâu của bà mà :))),mà cũng nhanh nhen nữa,nếu mà đc bà huấn luyện thêm thì nhất đinh sẽ thành một nàng dâu hoàn hảo :)).Bà còn vui vẻ kể lại những chuyện hồi bé của anh khiến anh ngồi ngoài mà cũng đỏ cả mặt,chỉ biết giả đò đọc báo coi như k nghe ko biết gì hết.Chỉ mấy bữa bà đã vui vẻ trở lại,cảm giác mất mát ban đầu đã biến đi đâu hết.Bây h bà vui vẻ hơn bao h hết.Lại suốt ngày dục anh cưới sớm cho bà có cháu bế.Trời thế mà ban đầu ai bảo là muốn lấy nó thi ra khỏi nhà đây?Con người mà,ai chẳng có lúc lo sợ mất đi người m yêu thương nhất.Ở đây chàng trai đã làm rất tốt vai trò cầu nối giữa mẹ và vợ..Để mẹ anh hiểu rằng : việc anh lấy vợ ko phải là bà sẽ mất con,mà là được thêm một người con gái nữa.Nhưng điêu quan trọng nhất là: vợ chồng anh vẫn cần bà chỉ bảo thêm nhiều điều ,===>  bà vẫn và luôn luôn rất quan trọng.
========================================================================

Mưa vẫn ko ngớt,bây h đã gần 3r rồi, sách vở của m đang ở gd,bây h nên lam sao đây?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...