Mưa!
Blog nhỏ này ko biết đã có bn bài bắt đầu băng tiếng : Mưa!
Đã bao lâu r m ko còn chạy loăng quăng dưới mưa nữa?
Đã bao lâu r nhỉ?
m cũng ko nhớ rõ lắm.M chỉ cảm thấy mỗi lần mưa,m vẫn rất háo hức, vẫn giữ thói quen dơ tay ra hứng.Dù là tay ngắn nên đôi khi cung chỉ thấy hơi gió man mát luồn qua kẽ tay,chẳng thấy mưa đâu cả.
Người ta càng lớn,càng trở nên bận rộn,càng lớn càng đánh mất nhiều niềm vui hơn.Trong thế giới của ng lớn có sự nghiệp,gia đình,trách nhiệm,....và nhiều thứ khác dần dần cướp đi những khoảnh khắc vui vẻ của họ,biến họ thành ng vô cảm.
Cũng ko rõ mình còn sống như vầy đc bao lâu nữa? M chỉ cảm thấy : đôi khi trong cs ,cũng nên cho phép m đc bé lại một chút,sống với những thói quen làm m vui,đếm bậc ,đoán mây,đi cầu thăng bằng,nghịch mưa... Tuổi thơ ơi mau về đi :)), như vậy thì cuộc sống sẽ đỡ áp lực biêt mấy,sẽ đáng sống biết mấy :))
Tháng 5 về mang trong mình một nỗi buồn man mác.Tháng 5 dương thường trùng với tháng 4 âm lịch,là thời điểm tâm trí m lại tìm về kí ức.Có những vết thương tưởng như đã khô miệng,mà thực chất vẫn âm thầm rỉ máu.Có những con ng ,mà bản thân m biết rằng họ đã đi tới một nơi rất xa,đã xa m mãi mãi,nhưng trong tâm trí m,vẫn có một chút hi vọng,nhớ thương.Những kỉ niệm,những hồi ức ,một khi đã ở trong tim ta r,thì khó mà chịu thôi dày vò,chịu buông tha cho đặng
Mình thường ăn nói tương đối lịch sự với bệnh nhân,nhất là những người nhiều tuổi và trẻ nhỏ.Có lẽ vì mình ko thể quên được nội.Ko thể quên đc những năm tháng nội phải nằm trên giường bệnh ko đi lại được.Trong lòng m có một chút đồng cảm mà cũng là thương cảm cho mình.Có những việc bây h mình rất muốn làm,rất muốn thực hiện,nhưng người đâu còn nữa?
-Hồi bé ,nội hướng dẫn mình nấu canh,nội thường trêu hù mình
:Đoảng thế này thì mai này ai rước hả cô?
-Ko ai rước thì con sống với nội cả đời.
Cả đời đó,vậy mà cũng chỉ độ 2 năm là nội mất.
Mỗi lần nấu bát canh cua,mình thường nhớ tới câu chuyện này,rồi tự cười một mình,ai bảo m cứ nhặt qua loa,nhặt nguyên cả cậng rau đay vào chứ,nội bảo chỉ đc nhặt lá và một ít bup thôi,nếu ko nồi canh sẽ ko đồng đều,ăn tinh ý như bố sẽ nhận ra ngay.
Nội bảo: học nấu ăn cũng giống như học làm người,ai ko biết người đó thiệt.Con người ta,phải biết làm từ việc nhỏ thì mới có thể chu toàn việc lớn được.Giả tỉ như món canh cua con nấu là sở trường chẳng hạn,thì cũng có bữa này bữa khác.Con người cũng vậy,vậy mới có cái gọi là kĩ sảo ,kĩ năng,mới có cái gì gọi là khoan dung độ lượng.Có những việc nhìn người khác làm thì rất dễ,nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy nó khó,nó trúc chắc.
Nội à,mai này con có lấy chồng,nhất định con phải thử thách sự bao dung của người đó,bằng tay nghề nấu ăn của con.Suy cho cùng thì việc nhỏ ko bao dung thì noi gì tới cái gọi là: anh sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của em nội nhỉ?