Con xin phep bố cho con đc đăng bài viết này lên blog của con
Thư
gưi con gái! Sau mấy tháng cố găng không ngưng( do chuyển sang lĩnh vực
công việc hoàn toàn mói). Zờ thì tốt rồi lĩnh vực bảo trì dàn thiết bị
mói không còn xa lạ nữa thời zan zianhf cho mọi người của bố có nhiều
hơn. Đoi khi cũng cần nhìn lại quãng đường đa qua mà rút kinh nhiệm cho
chặng đường sắp tới. Từ một chàng Nông dân ở một miền quê tương đối
nghèo và lạc hậu thời điểm cuối những năm 80 của thế kỷ trước sự nghèo
khó của vùng đất ấy thật khó tưởng tương đối với thế hệ các con. Bước
chân vào xã hội nhắm làm một cái zì đó với mưu cầu thay đổi cuộc sống
quá khó khăn của bản thân và gia đình. Đặt chân tới chốn nào dù nông
thôn hay thị thành thì cũng chưa có nơi nào chấp nhận mình vì (mình
chẳng có zì ngoài hai bàn tay trắng) . Ước mơ ư! cũng đành gác lại, tình
bạn ư, cần thiết nhưng bung đang đói đây, tình yêu ư thật xin lỗi vì
tôi còn chưa biết tôi là ai thì chọn ai cho phù hợp đây. Khi đó cái bố
cần hơn cả là một sự định hướng cho con đường của mình,tiếc rằng ngưoif
duy nhất có trách nhiệm lại không nói zì, những người khác thì không zám
mở miệng, tận tới khi con chuẩn bị đi học đại học bố mói hiểu được điều
đó.Thế là tự bơi , bơi đén đâu hỏi đường tới đó hóa ra lại có rất nhiều
người chỉ đường, tốt có xấu có đi qua đi lại chạy lòng vòng là điều
không tránh khỏi,tiếc rằng thời zan không đợi ai cả có những việc mơ ước
của Bố nhưng con và Em minh mới thực hiện được. Điều bố luân cố gáng
xây dựng và tự hào là cả nhà từ bố , mẹ, các con đều nhìn một hướng ,
mọi ngưoif đều cố gắng thí mục đích dễ hoàn thành hơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét