Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Tắc Đường



Lông mày nhỏ khẽ nhíu lại.Tắc đường.Nhỏ cứ nghĩ chỉ ở Hà Nội mới hay tắc đường ,nhưng nhỏ đã nhanh chong ngộ ra là bản thân suy nghĩ quá giản đơn khi tớ Hải Phòng.Liếc nhìn đồng hồ,nhỏ giật mình : ủa sao hôm nay nhỏ lại đi đường này?Bình thường con đường này vốn thông thoáng,chỉ có giờ này là tầm tụi tiểu quỷ tan học ,người xe chen chúc, cấm nhúc nhíc =(.Mọi khi nó đều tránh qua đường khác để về nhà ,hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rẽ vô đường này.
Đảo mắt 1 lượt,nhỏ nhớ ra còn 1 lối rẽ qua một con hẻm ,dẫn qua hồ rồi quay lai đường chính. Đó vốn là đường tắt,bác nhỏ đã dẫn nhỏ đi qua đó vài lần nhưng nhỏ ít đi vì con đường vốn vắng vẻ , đâm ra nhỏ thấy ghê ghê thế nào. Đang mải suy nghĩ ,nhỏ nhận thấy dòng người đang di chuyển dần về phí con hẻm.Nhỏ tặc lưỡi:
-Đông người thế này  sợ gì?
Nói rùi nhỏ rẽ vào con hẻm đi về phía hồ. Ở Hải phòng cũng có nhiều hồ nước đẹp,và khéo quy hoạch lắm, đâu ra đó chứ ko ngột ngạt như ở Hà Nội,chỉ có điều có những nơi vẫn  chưa được xây dựng xong,hai bên hồ ngoài những căn biệt thự nhỏ nhắn quay mặt về phía hồ ,vẫn còn thấp thoáng một vài khoảng đất nhỏ .Chắc chủ nhân tiếc đất nên vẫn trồng màu.Một vài luống hoa cúc được rào cẩn thận bên những luống rau diếp,xu hào hãy còn non.Chắc là rau của nhà-nhỏ nghĩ vây ,chứ đem bán thì chẳng được mấy.
Nhỏ khẽ bật cười,nhỏ nhớ về cánh đồng Ước Mơ của nhỏ và nhóc Minh.Tên cánh đông là do 2 chị em thống nhất đặt cho.Nhóc Minh thích mấy cái tên như:Kì Bí,hoặc Bí Ẩn,Hắc Ám hơn cơ mà nhỏ vừa nghe đã lắc đầu nguầy nguậy.Tới lúc hắn nghĩ ra cái tên Uớc Mơ thì cả 2 đứa đều đồng tình.Sắp tết rồi,cánh đồng ấy ngày thường vốn đã đẹp,mấy bận giáp tết sẽ cành lung linh hơn.Nhỏ nhớ mấy chập ở nhà nóng như lò lửa,2 chị em đều di tản ra đây, ở đó mát lắm lại yên tĩnh.Nhóc Minh cứ hí húi với cái cần câu cá và mấy con côn trùng.Còn nhỏ chỉ thích ngắm nhìn mấy luống rau và những bông hoa đồng nội nhỏ xíu.Có lần nhỏ thấy một bông rất đẹp liền gọi nhóc minh lại xem,nhưng hắn lai thờ ơ chẳng quan tâm mấy.
-Chị mà hái là nó sẽ chết đấy.
Hắn chỉ nói vậy thôi rồi lại tập trung vào cái cần câu .Dạo đầu, nhỏ còn nghĩ : chắc là hắn giận nhỏ nên mới nói thế.Về sau ,nhỏ lại nghĩ khác,có thể đơn giản là hắn không thích nên mới nói thế thôi,cái đó chăng liên quan đến nhỏ.Môt lần, nhỏ đánh bạo đem chuyện đó ra hỏi hắn.
-Chị nghĩ thế là đúng, em chẳng giận gi chị cả.Em ko thích hoa mà cũng dị ứng với mùi thơm của hoa.Chúng làm em hắt hơi lien tục,chẳng có j hay cả.Chị biet ko,tụi con gái đúng là 1 lũ điên,chúng nó cứ nghĩ là em giận rỗi gì đấy ,rùi rày la, ỉ ôi.Thật phiền phức.Với tụi nó em chỉ gật đầu cười cho qua chuyện,ko đẹp thì cũng ừ hoặc khen 1 câu cho chúng nó yên tâm.
Nhỏ nghĩ rùi chun mũi,bộ nhỏ ko phải con gái chắc?Nhưng mà thôi,kể ra hắn nói thật còn hơn là đóng kịch.
-Những nơi  tuyệt thế nay chẳng còn bao nhiêu nữa.
-Mâý khu bên cạnh xây xong cả rồi,em nghĩ…
Hắn ko nói tiếp nhưng nhỏ biết cánh đồng này chắc cũng chịu chung số phận .
-Chị nghe bố nói ở bên Nhật người ta còn trồng cây trong nhà đấy,hay lắn,chẳng hiều sao mình có cây mà cứ chặt đi,có ruộng lúa màu mỡ mà cũng phá đi nhỉ?
Hắn ko nói gì,chỉ nhì xa xăm.Có thể là hắn đang nghĩ gì đó,hoặc chẳng nghĩ gì cả.
-Tới lúc đó tụi mình biết đi đâu .Chuột ơi ,bán kính 5 km quanh nhà mình chuột đều nằm lòng cả,hay chuột kiếm chỗ khác đi.
Hắn vẫn ko nói gì.Nhỏ cũng ko giám lằng nhằng thêm,nhỏ biết tính hăn,bình thường vậy thôi nhưng lằng nhăng lâu  là dễ cáu lắm,nhỏ tuy là chị nhưng mà cũng sợ.
Một hôm nhỏ đang ngồi hí húi đan khăn,mẹ nhỏ nhăn mặt:
-Cái con bé này lúc người ta đan khăn thì chẳng đan,giờ nóng chảy mỡ lại đem khăn ra đan.
Nó cười tinh quái:
-Con chẳng thích giống họ,Bây giờ len rẻ lắm,con ép giá thoải mái mà bà hàng len chẳng nói năng gì,con mua về đan dần.Mùa đông lạnh rùi mới đan khăn thì lấy đâu ra khăn mà quàng.
Mẹ nhỏ lắc đâu đi xuống nhà,như thể bà đã biết rõ tính nết trái khoáy của con bé này vậy
Hắn từ ngoài  chạy vào,mặt hớn hở.
-Mèo ơi đi thôi,có chỗ này hay lắm.
Nhìn hắn hớn hở thế,nhỏ thấy tò mò ,liền bỏ cuộn len lại,lúc xuống nhà đã thây
hắn dắt xe ra rùi.
-Đi đâu thế,có cần chị mang theo ví ko ?
-Ko cần đâu ,ra khu Huynđai có cái này haylắm
Nghe câu cái này hay lắm nhỏ cũng thây tò mò ,hớn hở nhưng cũng hơi ghê ghê,vì có lần hắn dơ nguyên một con sâu sung 2 sừng lên trước mặt nhỏ bảo :Chị thấy con  sâu này đáng yêu chưa,2 cái sừng nhìn ngộ ngộ.Còn nhỏ ư?khỏi cần hỏi,dĩ nhiên là nhỏ hét lên á á,rùi lùi lại chứ sao.Tuy hắn biết nhỏ sợ sâu cơ mà từ nhỏ 2 đứa cứ có cái j hay là lại cho đứa kia xem nên thỉnh thoảng hắn quên mât.Cùng 1 từ đáng yêu nhưng với 2 chị em ,nó lại dùng để chỉ 2 sự vật hoàn toàn khác nhau.Sao chị thiên vị thế?Con sâu ấy có tội tình gì?Sao chị sợ nó mà lại thích Bướm?Em cho chị hay Bướm tuy đẹp nhưng mà nó ngứa lắm đấy,chẳng tốt đẹp gì đâu.Lúc ấy nhỏ tức lắm,nhưng mà đuối lý nên chẳng nói lại được.Lâu dần rồi cũng quen.
Nhưng khi tới nơi nhỏ vui vẻ hẳn,chẳng lo nghĩ bâng quơ gì nữa.Trước mặt nhỏ là một con đường rất rộng nhìn ra ruộng màu.Hắn rắt xe lên vỉa hè,hắn bảo nhỏ đừng đứng dưới lòng đường vì hắn đoán đây là chỗ đậu của mấy xe trọng tải lớn đang phục vụ công trường ở phía sau.Chỗ này râm ,lại có gió đồng mát ,nhỏ thích thú reo lên :
-Oa ,làm thế nào mà Chuột tìm ra chỗ nè thế ?
Hắn khẽ cười ,ko nói gì.Hắn vốn vâỵ mà,vốn hay mắc cỡ với mấy câu khen khen.Cơ mà ko khen lại bảo ko đánh giá đúng mức.Kệ hắn,nhỏ cứ nghĩ gì nói nấy.
Nhỏ nhìn ra xa  bảo hắn :
 -Ở đằng xa kia còn có rặng bạch đàn thì phải.Không biết có đường nào ra đó không?
-Ra đằng kia xem,hình như có đường.
2 đứa rắt xe lại gần thì té ra là đường qua khu Văn Phú.Mặt buồn thiu.Hắn ngồi xuống vỉa hè ,nhìn ra cánh đồng.Nhỏ cũng ngồi xuống bên hắn.
-Giá người ta đừng phá mấy nơi thế này đi thì hay nhỉ?
-Những chỗ như thế này ngày càng ít,có lẽ sau này tụi mình phải tản cư ra ngoại thành.
2 đứa đang nói chuyện rôm rả thì  1 chiếc xe hơi đỗ lại bên lề đương ,gần chỗ tụi nó ngồi.Một người đàn ông bước ra.Nhỏ gọi thế vì ko biet xưng hô thế nào.Gọi là anh thì thấy hơi lợm giọng,mà gọi là chú thì chưa già đến thế.Người đó đứng một mình cánh tụi nó chừng 20 bước,nhìn về phía cánh đồng.
Hắn khẽ nói:
-Chắc là người đi khảo sát dự án đấy.
-Nhỡ họ cũng thich những nơi yên tĩnh như tụi mình thì sao?
-Chẳng biết được.
Nói vậy  chứ nhỏ vẫn liếc nhìn người đó,trong lòng không khỏi lo lắng:Không biết người đó có định tới đây lập dự án phá chỗ này đi thật ko?hay cũng đi tìm bình yên như tụi nó?Ba người im lặng,chẳng ai nói với nhau lời nào nữa,chỉ lặng ngắm  rặng bạch đàn phía xa kia.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...