Hôm
nay là thư 2,mùng 3 tháng 12.
Mẹ
xuống.Nó mừng rơn,cả buổi học ko sao tập trung đc,câu nó nghe rõ nhất là:Đã hết
bài ,mời các em nghỉ.Á á vui quá,nó chạy mất tiêu trong cái nhìn khó hiểu của
cô giáo.Chắc cô đang nghĩ:”Không hiểu sao hôm nay con nhỏ này lại buông tha cho mình sớm thế?”
-Hay
là để mẹ đi xe ôm ra bến,con quay về trường đi
-Thôi
.Để con đưa mẹ ra.(Mẹ chỉ xuống 1 tẹo
buổi trưa ,ăn với nó bữa cơm rồi lại về luôn,mẹ đâu hiểu đc rằng nó đang cố
gắng để đc ở gần mẹ lâu hơn nữa)
-Có
xa lắm ko con ?
-Cũng
ko xa lắm đâu mẹ ạ.Đi ù tý là ra đến bến
-Mẹ
chỉ sợ con mệt
-Mệt
j đâu mà,lâu lâu vận động tý cho giãn gân cốt.
Nó
nói rối.Từ nhà nó ra bến ngot 7 cây,nó đạp nhanh cũng mất gần 30 phút.Tay phải
nó vẫn còn nhức vì tập bong truyền chiều thứ 7.Nó cũng ít nói hơn ,ko phải vì
ko muốn nói mà bởi nó …đang cố kìm cơn đau lại.Cung tại nó lười tập thể thao
nên điểm thể dục lúc nào cũng lẹt đet và hay bị trấn thương.Đấy là môn nó ớn
nhất trong lich sử căp sach đến trường,còn hơn cả triết học .(Nó cũng ko hiểu
nổi sao năm ngoái nó có thể qua đc nội dung chạy bền 800 m,với 1 đứa như nó đó quả là kì
tích.Nhưng nó biết năm nay ki tich đó se ko lăp lại,chắc chắn là nó sẽ thi rơt
bong chuyền.Hic,con mà qua được bong chuyền con tình nguyện cắn rứt lương tâm 1
tháng=))Nó ko nói nhiều về Hp mà chuyển qua hỏi về gia đình,công việc,sức khỏe
của mẹ,vì nó biết mẹ của nó có thể nói cả ngày,chỉ cần có người gợi chuyện và
sẵn sang nghe.
Chờ
mẹ lên xe,yên vị ở ghế đầu,đợi xe chuyển
bánh nó mới về.Người ta thì bảo thế là ngoan,là có trách nhiệm.Còn riêng nó ,nó
chỉ muốn an tâm về người phụ nữ mà nó yêu nhất trên đời.Đứng thẫn thờ nhìn xe
lăn bánh ,nó bỗng cảm thấy…lại thế rùi,ghét thật,gần 20 tuổi đến nơi rùi mà
chẳng lớn hơn được chút nào.No gọi với theo như cố gắng kìm nén những cảm xúc bên trong:
-Khi
nào về tới nhà mẹ nhớ gọi điện cho con nhé.
Mẹ
nó quay lại,khẽ cười,gật đầu.
Nó
quay đi luôn.Nó biết nó ko thể…
Về
thôi , phải quay về thôi,về với ước mơ của mình nào. tối nay còn phải đi học
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét