Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2018

Đông đã về thật rồi, hỏi lòng tại sao man mác buồn, man mác nhớ. Giữa thương yêu và ích kỉ cách nhau chỉ có một sợi chỉ mỏng manh, mỏng hơn tấm mành trước khung cửa sổ của mình vậy.Có chắc trong lòng đang thực lòng nhớ thương một ai đó, hay là đang nhớ thương cảm giác được quan tâm được chăm sóc của một ai đó đã dành cho mình.Cái trang Blog này, đã có rất nhiều bài về Đông.Mùa đông đến, con người ta như nhỏ bé, như cô đơn hơn, trời tối nhanh thật, lòng lại man mác nhớ một ánh đèn đường, nhớ một ngọn lửa nhỏ bé, nhớ về  những kỉ niệm xa xôi mà trong lòng đã ngỡ như ngủ yên từ rất lâu.Giống như đống tro bếp vậy, tưởng như đã tàn phai, mà chỉ cần một cơn gió đã ấm trở lại.
Thời gian đã qua gần chục năm, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, có nhiều người trong nhiều bức hình đã không còn nữa, chỉ còn đó một chút hoài niệm về mấy ngày lễ, ngày tết được đi chơi, được thảnh thơi trong lòng. Con người mà, không phải vật vô chi, vô giác, cũng biết thương nhớ, biết đau buồn. Nhưng chưa chắc đã là thực lòng thương nhớ một ai đó, có lẽ mình đang nhớ về những lúc bản thân cảm thấy ấm áp, thấy vui vẻ thì đúng hơn.
Đông lại về , trời sẽ lại u ám, lòng có còn nhớ đến ai đó không? có còn cười tủm tỉm khi nghĩ tới một món ăn nào đó ? nhiều chuyện xảy ra trong hai năm qua đã làm con người mình, thói quen ăn uống của mình thay đổi khá nhiều.Bao giờ mình mới có thể vui vẻ, cười nói như trước, không thể biết được, bản thân cũng được học hành đến nơi đến chốn, cũng từng theo bà đi chùa này chùa kia...nhưng nhiều lúc khó mà áp dụng được, đi làm mọi việc có thể tam lấp đầy khoảng trống, anh họ mình cũng gặp chuyện không vui, nhưng hai anh em bây giờ cũng chỉ có thể nhắn tin chia buồn cho nhau, biết làm sao được bây giờ, mỗi đứa đã có những khoảng riêng quá rộng, không còn như lúc nhỏ nữa.Những khoảng không chung nhau ấm cúng khi xưa, càng lúc càng ít dần, mỗi đứa tự lo cho mình, có nhiều câu nói hay, nhiều bài hoc lướt qua trong tâm trí,nhưng áp dụng nó thật khó.
Bạn bè cũng vậy, ngoảnh đi ngoảnh lại còn lại vài người, cuộc sống mỗi lúc mỗi bận, có lẽ phải  mất mười -mười lăm năm nữa mới tìm lại được nhau.
Đông về mang theo cái lạnh, gió cuốn đi nhiều chiếc lá vàng , để lại trong ta nhiều tiếc nuối trong lòng, giá như ngày đó thế này, giá như ngày đó làm khác đi...nhưng thời gian đâu thể quay lại được nữa, đành tự nhủ lòng, đốt đi vài trang nhật kí, cất đi vài tấm hình, cuộc sống vẫn sẽ phải tiếp diễn, người mất đã không còn, người sống thì vẫn phải sống tiếp, chỉ là trong lòng khó mà vứt bỏ được chút ích kỉ nhỏ nhoi, luôn ôm ấp những ánh hồng xưa cũ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...