Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2018

Một giấc ngủ thật ngon, hôm qua tôi được về nhà ngoại của bà nội. Đó là một nơi thật xa, đi qua nhiều cung đườngâ đèo dốc, trên đường đi có nhiều cảnh đẹp, còn được thấy đoạn đầu của sông Lô, cảnh thật đẹp, nước sông xanh biếc in bóng núi, nước ôm núi vào lòng, đoạn đường nhiều chỗ khó đi, tôi ngồi cạnh cửa nhìn ra ngoài, lại nhớ đến những năm tháng xa nhà của mình, tất cả đã lùiĩ xa.Càng đi xa, lại cang thương nội nhiều hơn.Bố nhắc lại những kỉ niệm hồi nhỏ của bố với mảnh đất dẻo cao này, cả những chuyện đau lòng đã qua.Có một năm thật là tồi tệ, ông bà chia tay, ông ngoại mất, cậu ruột mất.Tôi chưa thể tưởng tượng ra nổi ,nội của tôi lấy đâu ra nhiều nghị lực như vậy để vượt qua cú sốc ấy.Trong long tôi lại nhớ đến những lời mà lúc nhỏ nội dạy tôi, lại cảm thấy  sống mũi cay cay.Các ông các bà rất nhiệt tình, ai cũng nhận ra tôi ngay, nhưng tôi thì không nhớ nhiều như vậy, tôi chỉ nhớ được vài người, trong hàng cháu, tôi vẫn là đứa lớn nhất, bởi vì nội tôi là con gái đầu.Nhưng các em của tôi đa phần đều rất nhỏ, cũng phải, ngày xưa các cụ thường đẻ nhiều con mà.Tôi đã đi miền núi khá nhiều, nhưng...sự heo hút ở đây quả thực có chút buồn.Tối đến,xuống trời mà thấy lành lạnh.Tối ngủ, tôi hơi chằn chọc, cuộc sống đầm ấm bên nội lúc nhỏ lại phảng phất trong tâm trí tôi, những kỉ niệm ấu thơ thường khó phai mờ, bố bảo căn nhà gỗ này chỉ làm từ một cây gỗ, tôi đê ý có nhiều kẽ hở,còn có cả lỗ hổng hai đầu mái, có lẽ trời mùa đông sẽ hơi lạnh.Hôm sau mới là chính giỗ, nhưng buổi tối,mọi người đã làm cơm.Cuộc sống ở đây có lẽ không được như cuộc sống ở nhà ông ngoại tôi, nhưng không khí khá đầm ấm.Nhìn các bà, tôi lại nhớ đến hình ảnh của nội,người ta bảo chị em ruột thường giống nhau, hôm nay tôi mới thấy điều đó thật đúng.Chỉ có điều...người mà tôi mong muốn chăm sóc thì đã không còn từ lâu.Các bà nhắc đến nội, làm tôi ăn cơm cũng thấy hơi nghèn nghẹn.Cảm giác này chưa có bao giờ, có lẽ vì trước đây tôi còn bé, tôi không để ý kĩ hình dáng, tính cách của các bà.Lúc nhỏ, nội đã dạy tôi vài điều,tôi cũng quen ắn môt số món nội nấu, hôm nay ăn lại, quả là hương vị vẫn như xưa, bữa cơm thì vẫn đầm ấm sum vầy.Nhưng người nấu không phải là tôi, mà...cũng không phải là nội.
Người ta thường nói, con người ta sống vì người này, người kia, cha mẹ thường nhớ rõ sở thích, thói quen của con cái, nhưng đến khi con cái nghĩ theo chiều ngược lại thì nhiều khi đã muộn  mất rồi. Ví như tấm bằng bác sĩ của tôi chẳng hạn, thích theo nghề đơn giản vì hay quan tâm đến người khác, thích chăm sóc người khác, nhưng để vượt qua được 7 năm ấy, ngoài bố mẹ, bản thân, còn vì một lời hứa rất trẻ con lúc nhỏ, còn vì một người bạn-một người ông hay bệnh.Học tập vất vả chỉ là chuyên nhỏ,  làm thêm bị mắng cũng có thể vượt qua được, nhưng có những thời điểm thật khó vượt qua.Có những chiếc cột tuy mục ruỗng,nhưng chỉ để người ta nhìn vào mà thấy ấm áp để đi tiếp là đã đủ  rồi.Đúng là chăng ai tính toán trước được điều gi, Tôi có thể vui vẻ nghĩ đến nụ cười của nội khi mà đứa cháu gái của nội đã là một sinh viên y khoa, giống như nội từng bảo tôi-- là con gái nên có một nghề gì đó...,cảm giác như lời hứa đã hoàn thành, ông thì có yêu cầu cao hơn, bao giờ mang được bằng về cho ông xem thì mới là giỏi.Tôi cảm thấy việc đó khá đơn giản.Tôi cứ vừa học vừa lôi theo một đống việc khác, mà vẫn  không sao.Nhưng...khi tôi cầm được tấm bằng trên tay,thi ông cũng đã không còn nữa.Biết là bản thân sinh ra đã may mắn hơn rất nhiều đứa trẻ khác, đã có quá nhiều thứ tốt bên mình, đã có một gia đình hạnh phúc, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút buồn khi nghĩ về hai điểm tựa mỏng manh của cuộc đời mình.Họ ra đi quá sớm, và đều quá đột ngột,lần nào cũng vậy, dù cho tôi đã chuẩn bị tâm lý , dù cho tôi có là một bác sĩ,đến cuối cùng tôi vẫn cứ bị đánh sập .
Tạm biệt Hà Giang, có lẽ mục đích cho tôi đi cùng của bố hình như lại phá sản mất rồi, bố đã quên mất một điều: đó là tôi và chú út tính cách không hề giống nhau, thứ tác động lên tôi không phải là hoàn cảnh sống, mà chỉ đơn giản là một vài mảnh kí ức nhỏ bé đã qua....một vài nụ cười của ai đó. nhiều người nghĩ rằng tôi là một cô gái vui vẻ hoạt bát, hay nói hay cười, hay giup đỡ người khác, nhưng thực ra có phải vậy không? có lẽ đến tôi cũng không hiểu nổi chính mình.Khi ông ngoại mất đi tôi như không còn là chính mình nữa, đến lúc đó tôi mới hiểu được rằng: thực ra tôi rất ích kỉ, chỉ khác là thứ tôi cần không phải là tiền bạc ,cũng không phải là sự coi trọng hay yêu thương của người khác, mà chỉ là một vài nụ cười ,một số ít mà thôi. Nhìn bà Thám,tôi lại cảm thấy có chút gì đó đau nhói trong lòng,nếu ngày ấy nội lấy người khác thì có lẽ cuộc sống đã tốt hơn nhiều rồi nội nhỉ?Cuộc sống này thật khó mà biết trước được ngày mai sẽ ra sao, cứ nhân  lúc bố mẹ còn khỏe thì chịu khó làm việc, học hỏi thêm vậy.Từ ngày ông mất, con như biến thành một con người khác, không còn như xưa, có lẽ con cũng đãl mệt rồi,dù con hiểu là phải đứng lên đi tiêp, không thể cứ mãi như thế này, con gái sinh ra là để yêu thương mà,thực ra thì có gì to tát lắm đâu, tại sao lại phải sợ, tại sao lại phải buồn đau? không còn nụ cười của người này, thì kiếm tìm nụ cười ở nơi khác, trong tủ của mình nào có thiếu nụ cười của ai đâu?Có gì để mà luyến tiếc nữa đây?Tại sao phải ủ rũ ?lời ông dạy cháu thật là nhiều, nhưng để thực hiện được lại thực khó biết bao.Có lẽ phải cảm ơn người bạn đã cho mình một gáo nước lạnh, để mình chết đi mối tâm tư ngắn ngủi, sống hiện thực hơn.Chẳng ai có lỗi cả, lỗi taị hai chữ duyên phận mà thôi.
Đến bây giờ mọi thứ đã xong cả rồi, con sẽ cố gắng hơn nội ạ, nếu nội có thể vượt qua được cú sốc năm ấy, thì con cũng có thể làm lại từ đầu, trong 7 năm học, con cũng không hề lười biếng, cũng đã làm mọi việc có thể làm được.Con tin là nếu phòng khám cũ không nhận con nữa thì vẫn sẽ có chỗ khác nhận con.Dù thế nào đi chăng nữa, thì vẫn phải tin vào những điều tốt đẹp, nội đã dạy con như vậy đúng ko? Con luôn hi vọng, ở một nơi nào đó, nội và ông sẽ sống thật hạnh phúc và không cần phải vương vấn về con cháu nữa.Trong tim con vẫn luôn nhớ đến những nụ cười ít ỏi ấy, có lẽ yêu thương ai thì khó mà không ích kỉ cho được.
P/S: một chuyến đi dài,cảnh thật đẹp, lòng thấy ấm, nhưng lại man mác buồn.Sự đầm ấm ấy làm tim mình đau nhói,lại nhớ tới câu nói vu vơ hơi buồn của nội: không biết có đợi được tơi ngày tôi lấy chồng hay không?Lại nhớ tới hình ảnh của một đứa cháu hay nói dối chỉ để ai đó cười.Thực ra ai cũng biết là nói dối,chỉ là trái tim chẳng bao giờ nhận ra đúng sai mà thôi.Ngốc thật!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...