Thứ Tư, 21 tháng 11, 2018

Còn nhớ,lúc trước mỗi lần nhớ bà nội,tôi thường đi bộ ra chỗ cánh đồng hoặc những nơi có nhiều hoa cỏ để chơi, bởi vì lúc trước bà tôi vốn trồng rau thơm để bán và có cấy lúa,nói vậy thôi chứ tôi cũng chưa cấy lúa bao giờ,chỉ là đứng trên bờ xem các bà các bác khác cấy,ruộng nhà tôi thì đã bỏ không từ lâu,vườn tược cũng vậy,kể từ khi bà mất,các bác các chú đi xa,cảnh vật càng tiêu điều hơn,không khí không còn ấm cúng như xưa.Trong lòng tôi vẫn có chút ấm áp,lúc còn nhỏ sống bên bà, tôi hay chạy đi chơi,nhưng bà gọi là đã chạy về ngay,tôi ,mẹ và cả bà thường hay đợi bố và chú về ăn cho vui.Trong lúc ấy tôi thường đi chơi ngắm mấy con chuồn chuồn,cào cào ,châu chấu...ở ruộng có con gì thì tôi ngắm con đó,tôi vẫn không quên mỗi độ nước về, cá lên tới tấp,có một lần tôi vớt được một con cá cờ trời nắng về,đang định lấy lọ cất đi để chơi,không ngờ bị bà trông thấy, bà quở trách tôi : chim sa cá nhảy là con không được bắt, cũng như người đang lâm lúc khó khăn là mình không nên làm việc ác với họ.Nói rồi bà đổ cốc nước có con cá cờ của tôi trở về ruộng.
Lúc nhỏ tôi tuy nghịch ngầm,nhưng được cái rất nghe lời,những lỗi tôi đã mắc thì tuyệt nhiên không tái phạm nữa, trừ những cái tôi lơ đễnh không nhớ.Bà thường dạy tôi trời có đức hiếu sinh,con không được phá tổ chim,mang chim con về nhà chơi,cũng không nên mua động vật về cúng rồi thả,nếu có tâm thì cứ thả luôn từ đầu,hoặc sinh hoạt để ý hơn,ví như nuôi mèo thì nhà không có chuột,hay để cơm cẩn thận thì kiến ,ruồi không có bò lên được,mà chó mèo cũng không bị đánh.Thời gian bà sống với tôi rất ngắn,tôi rất lỳ, đánh tôi mà không giải thích lý do thì tôi tuyệt đối không khóc.Vì thế lúc nhỏ,mẹ chẳng quản được tôi,chỉ có bà thường dạy tôi mấy việc thiện,chính bà đã gợi cho tôi niềm ham mê học tập,tôi vì vậy mà không còn chủ quan nữa, cung bớt nghịch đi, mỗi lần cầm bút cũng nắn nót hơn,tự học là thứ rất cần thiết,bản thân tôi thấy thế,có lẽ vì tôi là đứa lớn nhất,nên thỉnh thoảng có chỗ tôi không giải được tôi hay hỏi bố,nhưng bố nhiều chỗ cũng quên,nên tôi hay hỏi thầy cô,hoặc nhờ mẹ xin cho tôi vào lớp nào đó để học thêm.Chứ tôi không đi học theo ý thích của người khác.Nhiều lúc nghĩ lại,giá mà thi vào bác sĩ có môn tiếng anh như bây giờ thì hay biết mấy.Tấm hình bà đưa cho tôi chụp rất đẹp.Tôi chẳng hiểu thợ ảnh chụp kiểu gì mà đẹp như vậy. Để tha thứ cho người là một việc rất khó,nhưng tha thứ cho mình lại càng khó.Chẳng hiểu sao tôi luôn cảm thấy cái câu người già không nên vui quá buồn quá nó cứ  ác kiểu gì ấy,ví như bà tôi chẳng hạn,rõ ràng 2 hôm trước,cháu chắt còn quây quần bên bà ăn cơm vui vẻ,vậy mà 2 hôm sau bà đã mất, tôi cũng không kịp gặp bà lần cuối vì tôi luôn ở xa ông bà,nhà tôi ở HN chứ không ở quê.
Bà nội tôi nấu ăn ngon,còn tôi, vụng từ bé,được mỗi cái nghe lời,học tạm được. Nhiều khi nhớ đến bà,lại nấu canh cua ăn,không hiểu sao vẫn cảm thấy món mình nấu không ngon như bà nấu.Giá bà sống đến 60-70 nhỉ,chắc bà rèn tay nghề nấu ăn của mình mở quán được cũng nên.
Lớn rồi,biết nghe lời bố mẹ hơn rồi,nhưng nhiều lúc trong lòng trống vắng vẫn mở album xem,nhớ về một hồi quây quần sống bên bà,hoặc đi về quê cùng bố.Cũng hơi tiếc vì lúc bé chẳng chụp với bà bức nào,đúng là có tiếc thật.ai cũng bảo chị Hùng vừa xinh lại tốt tính,vậy mà chị chẳng thọ lâu.Tôi nhiều lúc nghe các bà nói vậy cũng chỉ gượng cười đáp vài câu qua chuyện, bởi vì trong lòng tôi cũng chẳng biết là nên cười hay nên khóc nữa.
Mỗi lần sang nhà chú Huân chơi,nhìn ra cánh đồng,lại nhớ lại những lời dạy của bà lúc nhỏ,nhớ về căn nhà tranh vách đất,căn nhà gạch gỗ lim,nhớ con mương nhỏ và cây phượng trước cửa nhà tôi,bà bảo tôi sống đa cảm,hay ngồi một mình như con trai,như thế không tốt,nhiều khi có tâm sự thì phải nói ra thì người ta mới biết được
Thỉnh thoảng tôi.ăn chiếc bánh khảo hành thiện hay cái kẹo lạc sìu châu,trong lòng lại nhớ về mỗi lần theo bà sang chùa,lại cảm thấy ấm áp.Ở quê rất khác với ở phố,không cần ra đóng vào khóa, các bà chơi với nhau rất vui,bảo sao bà chẳng ở lâu với nhà tôi,bà thường bảo tôi:cùng chung một nền văn hóa thì rất dễ nói chuyện,nhiều khi lấy chồng ,lấy vợ đừng chênh lệch nhau quá,như ông bà tôi chẳng hạn,bà bảo là bà sai,đáng ra nên đi học đã rồi hẵng lấy chồng,đằng này ở quê lại chồng con sớm quá,về sau khổ...
Tôi là đứa cháu vụng nhất trong họ,cũng là đứa lớn nhất,vì bác tôi lấy vợ muộn,tuy bề ngoài trẻ con,ham chơi nhưng kì thực tôi cũng không muốn đứng ở chỗ này đâu, ở quê tuy vui thật nhưng có nhiều phép tắc lắm,ví như nói tam tòng tứ đức là gì chắc các bạn nữ cười ngất,không ai để ý,hoặc vào chùa để dép ở đâu,mặc áo gì cũng kệ,nhưng có những đứa trẻ vừa sinh ra đã là bà cô trẻ chẳng hạn thì vẫn phải biết mấy cái đó,mặc dù tôi thấy cứ chiếu theo thang điểm của bà tôi thì chắc kiếp sau tôi mới lấy được chồng,về quê là phải sống khác ở phố,không ồn ào được,nhưng nhiều lúc mệt mỏi tôi lại nhớ đến miếng trầu của bà,nhớ về một chút ấm áp khi gia đình còn khó khăn,mọi người ngồi quây quần ăn cơm,có trên có dưới,tôi và anh Hưng tranh nhau đủ thứ một,tuy bây giờ nhớ lại thấy thật buồn cười nhưng mà lại có chút đau lòng,còn nhớ ba cây cau trước cửa nhà,hàng tre ngoài cổng,và ngôi chùa phía xa xa,góc nhìn của nhà tôi rất đẹp,tính cách hai đứa rất khác nhau,một đứa lúc bé nói nhiều,còn một đứa có thể ngồi yên cả ngày nghe đứa kia nói.Có lẽ vì thế nếu có thể lựa chọn,tôi thường hay chọn ghế ngoài để ngắm cảnh,nhưng nhiều khi đi với người già lại nhường ghế cho họ,sợ các bác sẽ ngã khi phanh gấp.Bà thường bảo tôi nên nghĩ tốt cho người khác,không nên để trong lòng những chuyện đã qua,rất nhiều thứ đối với tôi đã là hoài niệm nhưng còn cái tên "thị" thì tôi không hiểu lắm.có lần tôi đã hỏi bà vì sao trong tên của tôi không có chữ lót là thị,vì tôi thấy trong sự tích cô tấm có quả thị thơm rât hay,bà lại cười ,nhưng không giải thích lí do cho tôi,tôi có nhiều dạng tính cách,lúc nội tâm,lúc hướng ngoại vui vẻ,nhưng ở quê,có lẽ tôi sống hướng nội nhiều hơn,nội mât, tôi thường chỉ sang chùa ngòi,hoặc đi văn miếu,đền Ngọc Sơn chơi,không còn đi nhiều như trước,một phần vì lười,một phần cũng vì cuộc sống phố xá nhộn  nhịp quá.Tôi rât thích qua chùa vào hôm không lễ hội.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...