Thứ Ba, 13 tháng 11, 2018

Còn nhớ hồi trước,thỉnh thoảng em thấy tôi nhìn cây bằng lăng tím là lại thở dài,em hỏi tôi lý fdo tại sao,nhưng tôi chưa tưng nói với em,em bao trông tôi rất kỳ,rõ ràng là con gái,nhưng tính cách lại như con trai,tôi cũng cười không có phản bác lại lời của em,có lúc em hờn dỗi vu vơ,cả tuần  không chơi với tôi, tôi cũng kệ, tôi vốn là không hiểu trong đầu các bạn gái nghĩ gì,đầu óc tuị con trai rất là đơn giản,chỉ có bạn bè ,anh em,yêu hoặc không yêu.
Có rất nhiều bạn nam trong lớp thích em,tụi nó thường hỏi tôi em thích gì,tôi thường cười,kể ra một vài sở thích của em,em có rất nhiều ý thích,nhưng có một ý thích tôi chưa bao giờ đáp ứng cho em,đó là cho em một bức hình chụp chung với tôi,vì tôi chụp ảnh đen lắm.Tôi luôn ý thức được điều này từ nhỏ,nên ảnh tôi chụp rất ít,thường chỉ chụp với lớp,hoặc với gia đình,không thể từ chối được thì tôi mới chụp.Bây giờ nghĩ lại đúng là có phần hối hận,giá có tấm hình em thỉnh thoảng mở ra coi cho đỡ nhớ thì hay biết mấy.Em bị ung thư xương,căn bệnh này làm em không thể chạy ra ngoài chơi với các bạn được ,còn tôi sinh ra đã thích làm bác sĩ,và cũng rất mê chuyện trinh thám,em thường yêu văn học,ghét toán,nhưng không hiểu sao em học toan giỏi vậy.Tôi thì học cái gì cũng nhàng nhàng,tôi thích tự học,tự nghiên cứu sách.Có lần em nhờ tôi giải toán,tôi cắn bút một lúc cũng xong,em hỏi tôi sao tôi giải hình học nhanh như vây mà lại thường bị điểm thấp,tôi cười nói với em rằng: tôi học đại rất kém,hay sai ,nên điểm không cao,nhiều lúc ra được hướng giai nhưng tính sai ở một bước nên mất điểm cả câu.Thỉnh thoảng em vẫn để ý tôi tuy hay cười,nhưng thường thoáng buồn khi nhìn ra sân trường.Có một lần vào tháng 4 thì phải, em thấy tôi buồn ,gạn hỏi mãi em mới biết,mẹ tôi thường muốn tôi chuyển trường học,trong khi tôi thường thích học ờ một nơi cố định,đang quen bạn bè vui vẻ, tự nhiên tới học ở nơi mới ,lại phải làm quen lại từ đầu,chỗ học với tôi chẳng quan trọng lắm vì tôi có khả năng tự học,nhưng ra học trường chuyên sẽ phải học rất nhiều,ôn tập rất nhiều,chẳng có thời gian mà chơi....với các bạn.Ngay em đi,tôi vẫn rơm rớm nươc mắt,tôi khá ngạc nhiên khi không thấy Linh đi dự đam tang của em,dù tôi biết em và Linh thân nhau hơn tôi và em nhiều,Linh bảo do bố mẹ Linh không cho đi, tôi chỉ khẽ cười,tình bạn bao năm của hai đứa chỉ đến thế thôi sao,hoặc cung có thể trong mấy vụ này,bố mẹ vốn là không quản nổi tôi, tôi luôn có chính kiến riêng của mình,tôi đã nhắc đến tên người bạn nào là mẹ tôi hiểu ngay người đó rất quan trọng trong tôi.
Em chẳng để lại gi,chỉ đưa tôi một mẩu giấy : Cám ơn nhé Khang Ninh,người bạn tốt nhất của tớ,chúc cậu sớm đậu trường chuyên,luôn cười hạnh phúc như Minh Ngọc,đây là địa chỉ học,tớ biết cậu có khả năng tự học tốt,nhưng nhiều phần khó cậu vẫn nên nhờ thầy giảng thì tốt hơn.Cảm ơn cậu đã luôn luôn nói dối tớ,để tớ gắng gượng uống cả nắm thuốc vào người chỉ để thi với cậu mỗi ngày xem ai thắng,ai thua,xem ai cười nhiều hơn.Tớ biết tháng 4 là tháng buồn của cậu vì tớ thấy cậu thường không nói gì mấy vào tháng này,cậu thường chỉ cắn bút nhìn lên bảng...
Một lá thư thật dài,em quan sát tôi tỉ mỉ thật,sao mà em biết là tôi chỉ thoáng buồn thôi nhỉ,trong khi tôi có mấy khi bộc lộ cảm xúc của mình đâu.Đúng,tháng 4 là tháng bà nội mất,tôi thường nhớ bà nên không nói gì,cú lúc tôi đóng cửa ngồi nghe đài một mình là lúc tôi đang nhớ ai đó,hoặc là đi chơi đâu đó chẳng hạn.Mẹ tôi không biết đâu,chỉ có ông ngoại tôi là  biết : tôi cứ ít nói hơn mọi khi,là trong lòng tôi đang nghĩ về một chuyện gì đó,cứ lẩm nhẩm miệng rồi tự cười một mình là tôi đang nhớ lại một chuyện vui gì đó,đó là nét tính cách riêng của tôi,vì sao ư? vì tôi từ nhỏ đã có nhiều bạn,nhưng đều là bạn nam,bố mẹ tôi không thích thế,nên tôi có bao giờ tâm sự quá 3 câu về người bạn thân nào ở trường được đâu,bạn nữ thì ít lắm,vì sao tôi cũng chẳng hiểu,có thể vì hết giờ học là tôi về thẳng nhà,hoặc qua đón em,nên chẳng bao giờ thân nổi với ai.Cho đến khi lên cấp 3,đúng thật là có thêm vài người bạn thân nữa thực,còn lúc vào đại học...chẳng muốn nhớ lại nữa,mệt mỏi rồi,tấm hình thì vẫn còn,nhưng mà...nhiều lúc cũng không nên tra tấn bản thân quá,hãy để nó qua đi,ít ra mình còn thấy thanh thản,giờ chỉ mong cô Cầm cho cái quyết định đi làm.Nghỉ lâu quá rồi,ở nhà chán thật.
Ông à,ông có giận cháu không? bằng ấy năm mà cháu chẳng dẫn ai về gặp ông,cứ để ông chờ đợi mãi,bây giờ cháu đã hiểu cảm giác của em Hằng  rồi,chỉ tiếc là đã trễ quá rồi.Thực ra khi bạn ấy bảo bạn ấy đi Thái Bình,cháu đã đoán là bạn ấy không muốn ở bên cháu nữa,có thể hai đứa bọn cháu kiếp này chỉ làm bạn thôi,nhưng vẫn buồn một chút,buồn vì tại sao thời gian học y chỉ có 6 năm,giá nó dài hơn thì hay biết bao.Nhưng mà thôi,vẫn phãi nhìn về phía trước ông nhỉ,tấm ảnh này thật đẹp,ai cũng tự nhiên,cất đi vào abum nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...