Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

Kì nghỉ vui vẻ đã kết thúc,giờ đã tới lúc quay lại với guồng quay công việc.Sáng chiều tối.
Hôm nọ đi mua đồ với mẹ,nghe mẹ giảng giải ,bất giác m lại bật cười,Ừa tự nhiên nhận ra mẹ của m rất chi là đáng iu ^^,Tính ra m vẫn còn may mắn lắm lắm,vì vẫn có ng để đi mua sắm cùng,có ng để mà tâm sự chia sẻ những khó khăn,những dự định của m.Tuy ko  phải là 100%,nhưng nhìn chung thì cũng quá bán.Vậy là may mắn lắm rồi.Nhiều ng bạn của m,ko tìm đc tiếng nói chung với gia đình,...cũng khổ tâm lắm.Nhiều lúc nghe tụi bạn tâm sự cũng thấy thương cho cả 2
Đôi chân đã mỏi,gót giày đã sờn..Đi tuyến xe này lâu,m mới nhận thấy,HP và HN có một mối liên hệ khá khăng khít.Hình như cứ vài hộ có điều kiện thì lại có một hộ cho con cái định cư lâu dài ở đây,mà chuyện ấy thì đã diễn ra nhiều đời nhiều thế hệ rồi thì phải.Cứ mỗi tối t6,cảnh các bác đi thăm  các anh các chị thực ko phải hiếm.Tay sách nách mang,nhiều lúc cũng khệ nệ ,người già mang nhiều đồ theo ng thực ko an toàn,nhiều lúc lại bị mấy bác phụ xe làm khó đòi thêm tiền cước nữa.Rồi lên trên này,con cháu nó cũng có hiếu lắm,vứt cho ông bà tuổi cao mắt kém cái địa chỉ mà cũng chẳng thèm gọi điện hỏi han xem đã đi tới đâu rồi,hay bảo ông bà xuống chỗ nào cho thuận đường ,có ng ra đón.Cứ làm ông bà lo lắng hoài ko à.

Nhắc mới nhớ,cũng bởi cái vụ ấy mà thành ra m tự nhiêu lại có thêm bao nhiêu ng thân ở dưới này.Số là m về quê thì th vác theo có mỗi cái balo ,bữa nào gặp đồ ngon thì cũng đóng gói cẩn thận trong cái thùng xốp con con vứt trong cốp rồi.Chẳng có đồ theo ng mấy.Mấy ông phụ xe nhiều lúc cũng tệ,thấy ng ta già cả mang nặng mà chẳng lại giúp một tay,lại còn làm khó dễ cho ng ta.M thấy chướng mắt, thành ra m mà chưa ngủ khò khò từ bao h thì lúc nào cũng sách đồ hộ mầy bác,để vào một góc thật gọn để ng ta đỡ hỏi đến.Lúc xuống xe,ng ta ko xách cho thì ....m xách.Mặc dù m thì cũng chẳng có cái tầm vóc to lớn gì.Gặp bác nào ko biết đương,m cũng hướng dẫn tỉ mỉ,biết các cụ hay tiết kiệm ngại đi xe ôm,m bao h cũng cố gắng vận dụng cái khả năng mò đường hạn hẹp của m để tìm ra con đường ngắn nhất,cũng ko quên hỏi các cụ có số của con cháu hay ko,gọi thử xem chúng nó có ở nhà đón cụ ko ?Mấy cụ đi quá điểm con cháu bảo ,thường rất lo lắng,cứ đòi xuống mấy chỗ ....chẳng biết đậu xe kiểu gì=.=.M nửa đùa nửa an ủi:
-Ko sao đâu cụ à,hà nội nhỏ ấy mà,quá tí cũng ko sao,ngày bé mình đưa đón chúng nó mãi rồi,bây h lớn tuổi cho chúng nó chạy xa chút cho chúng nó tập tành dần.
Cụ xuống đây ng ta phạt mất nhiều tiền lắm,mà ở đây toàn nhà với nhà thì cháu cụ nó cũng ko biết chỗ nào mà đón,hay cụ đến hẳn tòa nhà to kia hẵng xuống vừa có mái chờ lại có tên nhà cụ thể,ng ta cũng dễ tìm.
Ấy vậy mà thành ra ng thân,mấy bận m đi xe,mấy anh phụ xe lại hỏi,ủa hôm trước bà em đi xe này một mình về Hn đấy,sao ko thấy ai đi cùng.
Làm m cũng tá hỏa lên,ủa bà m xuông Hp lúc nào sao ko thầy bố mẹ m gọi điện cho m,lại vội vã a lô về nhà.Mới biết là...nhầm.Hú hồn.Hóa ra là bác dạo trước đi cùng m,anh ấy thây m xách đồ lên cho bà ,lại ngồi cùng hàng ghế,lúc xuống lại xách đồ xuống hộ thì tưởng là 2 bà cháu.=.=.Anh đừng có nhầm lẫn một cách nghiêm trọng như vậy chứ.
Người già bây h thật đáng thương biết mấy.Cứ tưởng tượng,mấy chục năm nữa,bố mẹ m cũng sẽ như vậy,làm con cháu ai mà ko nghĩ cho được.Đúng là tình thân có một sức manh đặc biệt,nó có thể níu được tâm hồn ham vui thích những miền đất lạ của m .Cho nó đừng bay xa quá,đừng ham vui quá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...