Vậy là cũng hết một ngày.Có lẽ 20-11 năm nay sẽ là 20-11 đáng nhớ nhất trong lịch sử của m.
Mấy đứa đứng dưới mưa dưới mái hiên có giàn hoa giấy cạnh cái cột điện trông cũng thật nên thơ.Dễ phải tới 30 phút ấy.Lòng tự nhủ,ko biết ng ta nói cái j mà lâu thế ko biết.=.= Sao lúc đó m chẳng thấy có cái cảm xúc lãng mạn gì như ng ta vẫn mô tả trên phim nhỉ? Chỉ mong sớm đến lượt mình .
Thầy cô nào cũng giống như A R,20-11 đi ăn lẩu vịt với sinh viên,mọi ng trò chuyện vui vẻ thân mật có phải tốt ko.Nghe anh bập bẹ mấy câu tiếng việt ngộ ngộ,m lại cười,chẳng còn nghĩ tới cái màn mệt mỏi chiều nay và những lời nói ban sáng nữa.Xong cuối buổi màn tranh cướp hóa đơn mới thật là quyết liệt.Sao mà ổng nom còm nhom mà khỏe dữ vậy ..>.<.May mà lần này chị Trang đã bàn bạc trước rồi.Ổng mới chịu thôi.
Thực tình đi học bên anh ban đầu chỉ vì hiếu kì: vì thấy a làm việc khoa học,cùng một thời gian ấy mà sao a làm được bao nhiêu việc,còn m thì gần như chìm nghỉm.Sao a luôn thân thiện,bình tĩnh lại biết né tránh những thứ bản thân a ko thích kiểu ngộ ngộ rất trẻ con mà ý tứ cũng thật sâu .Vì thích thiết kế pk của a,ngăn nắp gọn gàng,ko lãng phí dù chỉ một cm.Cái gì cũng vô cùng hợp lí mà lại làm từ những vật liệu ko quá mắc.Chỉ tương đương với vài phòng nha tầm trung ở HN,nhưng thú thực là tính hiệu quả thì ưu việt hơn rất nhiều.Vì gì nữa nhỉ..? Vì nhiều nhiều lắm,vì thích nhìn cách mà anh đối xử với bn,a luôn bảo tụi m hãy coi bn như boyfriend or girlfriend của em.Luôn luôn nhẹ nhàng ,nhưng cũng phải biết cách tự bảo vệ mình.À vì dạo đó ngưỡng mộ những mối hàn của anh,những đường hoàn tất mà em mới chỉ nhìn thấy ở trong sách chứ chưa nhìn thấy mẫu đẹp như thế ở ngoài đời bao h.Và còn nhiều món đồ chơi khác em mới chỉ thấy trong sách giáo khoa mà chưa một lần được dùng qua.Dù tiếng anh của em còn kém,chưa đủ để trao đổi hết với anh những gì em ko hiểu,những điều em muốn học.Nhưng e đã biết rằng,à con người có thể làm đẹp tới mức đó,hoặc hơn thế nữa.Đó ko phải là mẫu do máy làm ra mà là do người làm ra.À còn vì để có ng nhắc nhở: học tiếng anh đi,học tieng anh đi,nghe ngộ ngộ.Và còn vì nhiều nhiều lắm...Anh có một cách cư xử thật đặc biệt,làm tụi e có cảm giác bản thân ko phải là ng làm công cho a,mà giống như ng trong một gia đình,bản thân phải có trách nhiệm làm cho pk tốt lên giống như đang lo lắng cho chính gia đình mình vậy.
M đi pk của cô vì gì nhỉ?Có lẽ đó là vì ảnh hưởng của gia đình,lúc nhỏ nhờ ảnh hưởng của bố và mẹ,m rất thích gặm sách,m đọc đc một mẩu chuyện kể về quá trình trở thành một ông chủ của một cậu bé mồ côi.Từ lúc đọc được mẩu chuyện ấy,m bắt đầu ý thức về những gì mà một người có khả năng tự làm được.Hầu hết những ng thành đạt sẽ trả lời họ thành đạt là nhờ may mắn,đó là một câu trả lời thật lòng.Nhưng may mắn chỉ mỉm cười với những ai luôn sẵn sàng.Nhiều năm qua,cuốn sách đó vẫn luôn theo m,dù nhàu nát cũ kĩ,nhưng nó vẫn giữ một vị trí rất quan trọng trong suy nghĩ của m.
Từ lúc đi học ở đây,m thấy bản thân m trưởng thành lên nhiều,đã biết thương bố nhiều hơn,biết lo lắng cho mẹ khi trái nắng trở trời,biết gọi về hỏi han ng thân.Biết học bài ko chỉ vì điểm số,dịch bài ko vì được nhờ cậy .Cư xử tình cảm chứ ko vì trách nhiệm.Hình như m đang bắt đầu cư xử giống người hơn.Cũng đã biết nhìn ng kĩ lưỡng hơn.Có những dạng ng này ng khác.Có ng giỏi né tránh ,giỏi thể hiện,có ng ngờ nghệch luôn vơ việc vào mình,có ng luôn tự nhận lỗi về mình ,luôn tự giác nhận việc mà ko cần nhắc và cả những ng luôn đổ lỗi cho ng khác ,ỉ lại nữa.Có những lúc m vừa nấu canh,vừa nhớ lại hành động của mọi ng trong pk ,bệnh nhân,như kiêu ng ta coi phim cinema vây,chốc chốc lại bật cười,có lúc tự mình cười mình,có lúc lại cười vì mấy thứ hay ho khác.NGày trước,tính m rất xấu,ng ta hơi nói nặng một tí là tự ái,xịu mặt xuống,nói chung là phản ứng ko đc tốt.Bây h thì đỡ hơn một chút rồi,mặt lúc nào cũng nhơn nhơn te tởn,có lúc còn thầm cám ơn ng đã mắng m nữa.Bởi vì chỉ khi bản thân m bị mắng,m mới tự coi lại m,mới chịu cố gắng hơn nữa.Chứ bt thì lười lắm,dễ tự vừa lòng với bản thân,tự coi m là con ngoan trò giỏi ....lắm lắm.
Hôm nay,m đc nghe một số lời thật lòng của một số bạn,m cũng cảm thấy buồn nhiều.Nhưng ko quá lâu.Bố đã dạy m cách tự sắp xếp cuộc sống sao cho hợp lí.M phải tự xây dựng kế hoạch cho m,đừng nên lệ thuộc vào ng khác,như vậy mới có thể bất động trước biến động.
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...
-
Trời mưa gió, bố đang cho gà ăn. Mẹ con tôi ngồi cạnh mâm cơm chờ bố về cùng ăn. Mẹ nói : bỏ ít cá khô vào nướng cho bố. Tôi thấy mâm cơ...
-
Hôm nay về quê nội, hương rạ dộc vào mũi thấy cay cay, nhìn như bóng dáng nội chờ tôi về năm nào, nhìn như nội đang quét sân phơi thóc năm...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét