Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Tối nay gió mùa lại về,mưa lại rơi.Lòng lại man mác buồn,man mác nhớ.
Nhớ gia đình : thương những người thân của mình.Nhưng ko biết nên làm gì cho họ.Ngoài việc học cho tử tế.Tôi cặm cụi với mấy cái gạch đầu dòng của mình.Trong lòng ko khỏi khó chịu.Khó chịu với hoàn cảnh hiện tại _khó chịu vì bản thân m ko đủ sức thay đổi,cứ phải chấp nhận cái hiện tại khó chịu ấy.Tôi trở về nhà của mình.Mà…tôi cũng hơi hẫng một chút xíu,ko rõ bố về nhà có cảm thấy như tôi ko.Căn nhà này cách đây một vài năm ko như vậy.Từ ngày 2 đứa mỗi ngày mỗi lớn.,mỗi ngày mỗi nuôi ước mơ lớn hơn mới trở nên như vậy.Tôi …làm sao có thể ko bận tâm tới những vấn đề đó.Nhưng bản thân tôi ko có khả năng giải quyết đc vấn đề.Tôi ko có cách gì để thay đổi hiện tại,có chăng…tôi chỉ cố gắng để hiện tại đó trôi qua ko lãng phí.Để có thể có một tương lai tốt hơn mà thôi.
Tôi nói chuyện với em.Em thì vẫn là một đứa trẻ, tôi biết vậy nhưng trong cư xử thì tôi đã mặc nhiên công nhận hắn đã lớn từ lâu.Có một cậu em trai sẽ khó khăn hơn rất nhiều so với có một cô em gái.Con trai ấy à =.= bao giờ cũng hiếu thắng hơn,dễ tự ái hơn,nhìn trông thì mạnh mẽ nhưng thực chất lại rất dễ bị tổn thương,rất dễ bị hạ gục,con trai ko giống như con gái,có thể dễ dàng chấp nhận thất bại,dễ dàng chấp nhận chấp nhận hiện thực rằng: có một số thứ có một số vấn đề cho dù nó có cố gắng đến đâu cũng ko thể nào đạt được ko thể nào có được.Con trai sống trông thì có vẻ vô trách nhiệm nhưng kì thực là rất hay để ý ,rất quan tâm.Con trai khác con gái ở chỗ : bạn bè đối với tụi nó cũng quan trọng mà có khi là quan trọng gần ngang với gia đình.Trong khi…ko biết các bạn khác thế nào chứ tôi là tôi khẳng định luôn tôi lúc nào cũng xếp gia đình ở trên bạn bè.Hơi phũ nhưng mà đó là hiện thực.Nói chung là…đầu óc tụi nó hết sức là phức tạp.Mà nhất là nó lại đang ở cái tuổi dở dở ương ương, trẻ con ko ra trẻ con,người lớn thì …còn lâu mới thành.

Tôi cảm thấy việc mà tôi đang làm,có phần hơi quá sức của mình.Nói cho cùng,tôi cũng chỉ là một người chưa trưởng thành,bảo tôi định hướng, dạy dỗ cu cậu thì…thật hơi quá sức.Tôi còn chẳng tự quản ,tự định hướng đc cho mình nữa là định hướng cho người khác .Làm bạn tốt thì có thể được,chứ thay thế vị trí của ai đấy là điều tôi ko thể làm đc.Việc đó là quá sức.Hai đứa vẫn còn tâm sự được với nhau,vẫn còn có thể trao đổi những vướng mắc ,những vui buồn với nhau đối với tôi mà nói đó đa là một cố gắng rất lớn.Tôi thì tôi chẳng biết liên  minh nó là cái gì,chẳng thích bóng đá lắm.Nhưng mà vì hắn thích mấy cái đó mà tôi cũng phải bớt chút thời gian ra để tìm hiểu xem nó là cái gì.Nó có khả năng gây hại cho em tôi ko?Trong thời đại công nghệ cao này,cấm đoán và nhiếc móc là chẳng khác nào đẩy em mình ra đường với lũ bạn xấu của nó.Phải làm sao đấy : vừa  chủ động đẩy nó ra đường vừa nắm lấy tay nó,để nó tự dò dẫm bước đi nhưng luôn dưới sự quan sát của mình.Làm một người chị tốt cũng khó lắm chứ bộ.Hại não lắm chứ bộ=.=

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...