Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

Một ngày mệt mỏi.M ko hiểu quĩ thời gian của m đã biến đi đâu hết.Mai lại đi học,bài viết vẫn chưa hoàn thành.Mệt quá,chẳng muốn viết nữa.Chắc sắp tới phải tính bỏ bớt mấy thứ lặt vặt đi thôi.Tốn thời gian quá.
Hừm.Một bữa khá là ức chế,mà thôi cũng chẳng sao,quan trọng là được việc,mai m đi kiếm mấy thứ linh tinh nữa,vậy là công việc có thể bắt đầu.Mình cảm thấy có một sự mờ ám nhè nhẹ.Ờ lúc đầu m cũng nghi nghi rùi.Làm gì mà tới mức ấy.Trong ngành người ta đều thừa nhận sau HN là HP,cái gì HN có thì HP cũng có,cái gì HP ko có thì Hn chưa chắc đã có.Tất cả các cửa hàng vật tư y tế nha khoa đều đặt chi nhánh 2 ở hp,cá biệt còn có một số đại lý lớn là nhập hàng theo kiểu ngược lại.Làm sao mà có chuyện ko có được,Có nhiều là đằng khác.Mình hỏi ổng,ổng cam đoan với mình : sáng em alo,chiều anh mang hàng tới ngay,số lượng lớn thì cho anh thêm một ngày nữa.Haiz...chẳng hiểu vấn đề nằm ở đâu nữa.Anh H bảo m kệ tụi nó,việc m mình tự lo thôi.He he,thứ 2 rồi lại có đứa ăn đòn.Ai bảo bỏ về trước,ai bảo lười.phen này,đôi oan gia này còn khổ dài dài.M cũng thấy hơi ái ngại,cơ mà cũng chẳng biết làm thế nào.Anh H cứ muốn xử lý nó cho bằng được.Hàng hết,chứ nếu ko m nhất định lấy thêm một bộ nữa,dù bạn ko nhờ lấy giúp.Mình cũng thấy hơi áy náy.Anh H bảo iu tiên con gái,với cả cũng dặn chủ hàng là vài ngày nữa nhớ nhập hàng về có nhiều ng có thể ra mua.Uh.Đành vậy.Anh H bảo m thiên vị lúc nào cũng nghĩ cho nó,nó lạnh lùng có bao h biết nói câu nào tử tế đâu,m toàn véo má ảnh,bộ ghen hả? Thiên vị gì đâu,cùng một nhóm,tất nhiên là chẳng muốn đứa nào thiếu cả.Có những người chỉ đơn giản là họ ko giỏi thể hiện thôi,chưa chắc họ đã xấu như m nghĩ đúng ko?
Kệ,anh chỉ quan tâm tới anh B thôi,hứ hứ.:))Kể ra nhiều lúc có hơi ghen với 2 ông bà ấy thiệt.Tình cảm quá  mà.Làm cái đứa độc toàn thân như m cũng thấy: sao mà m ghen tị quá đi,ghen tị quá đi!
Cái tranh của m bị lem một chút,dùng bút xóa xóa đi nhìn còn xấu hơn.Làm sao bây h?Ko lẽ vẽ lại bức khác?
Ko vẽ mà nộp thì cảm thấy ko hài lòng.Vẽ lại thì ngại quá đi là ngại quá đi.
Quyết đinh: để hôm nào tâm trạng tốt vẽ lại sau.Mà ko: in lại sau:PPP
Hôm nay,mẹ bảo Minh đi thi thử.Em bảo trường mình đẹp quá,sau này cũng muốn học ở trường đó.Mình nghe mà cười.Công nhận trương mới đẹp thật.Nhưng với mình,khu trường cũ ở gần số nhà 16 vẫn có gì đó gần gũi hơn.Hàng ghế đá,từng hàng cây,hồ ,nhà đa năng,còn cả khu 3 tầng nữa.Tất cả chỉ còn trong kỉ niệm.Còn nhớ mỗi lần vào trường trước đây đều phải xuống dắt xe một đoạn dài,nhưng m rất thích con đường đó,hai bên có bóng cây,lại có một hồ nước kè cẩn thận.Bây h về trường mới,học sinh đã được đi xe vào trường vì trường quá rộng,nếu chạy nhanh từ tòa nhà này sang tòa nhà khác cũng mất 15 phút.Học sinh cũng đã được mang balo đi học.Nghe thì có vẻ buồn cười,nhưng đối với những khóa xa xa như chúng tôi,đó đã là một ước mơ cực kì xa xỉ,là một chủ đề được bàn tán trên face hơn một tuần trời.Bởi vì trường này từ trước tới giờ học sinh luôn phải dùng cặp,ko bao h được đem balo vào trường.Thầy cũng tiếc khu trường cũ,nhưng muốn phát triển,đôi khi phải chấp nhận thay đổi em à.Thầy Đ đã inbox cho tôi như vậy.Và tôi-chúng tôi cũng đành vậy-bởi lẽ trường bây h là của các em-mà các em thì ko có những mảnh kí ức chung như chúng tôi.Dù sao thì hồn của trường-các thầy cô giáo vẫn còn nguyên cả-đi đâu đâu mà sợ mất:))).Có lẽ nếu em tôi cũng thi đậu vào trường này,có thể...năm sau tôi cũng sẽ đi dự khai giảng ở trường mới.
Dạo này m đang phân vân,cặm cụi vẽ răng chỉ là một phần,cái chính là m cũng cam thấy hình như m đang đánh mất một cơ hội.Dù tiếc,nhưng m ko thể nắm lấy cơ hội đó được.Có lẽ m chỉ hơn mấy đứa ở điểm là m rất là tiếc xót mấy cái cơ hội dù mong manh tới đâu.Dù biết bỏ qua là mất một cơ hội lớn,nhưng trong cuộc đời m,đôi khi  m cũng  cần tự hỏi: đâu là thứ quan trọng nhất với m?Câu hỏi này m chẳng thích chút nào,nó làm m già đi.Ờ,nhưng cuối cùng có ai mà ko già đi?M thích vẽ,thích ngắm nghía tác phẩm của m,mỗi lúc mỗi chỉn chu hơn.Mỗi tội là nhiều khi có hơi bị ức chế.Cũng phải,cả tờ giấy trắng đẹp đẽ như vậy mà lại có một vết lem khó chịu,tẩy mãi ko đi.Ai mà chịu được.Có lúc tức lắm cơ mà sau đó lại bật cười.Có khi m lẩm cẩm rồi.Cần phải kiếm cái gì đấy ăn cho nó đỡ lẩm cẩm mới được !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...