Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

Khuya quá rồi.Con bé cặm cụi gõ gõ mấy con chữ a b c quen thuộc.Với nó,ngày hôm nay thật dài.
Đi chơi.Ăn lẩu.Hoàn thanh một nửa bài tập của chị Hồng,lên kế hoạch đi chơi tiếp.Một ngày như vậy là hơi quá dài rồi.
Lâu lâu ba mẹ con mới lại cùng đi chơi như hôm nay.Cái cảm giác đó thật lạ,thật bình yên.Cảm giác như trút bỏ hết tất cả phiền muộn ,lo toan.Trong đầu chỉ có hai tư : nghỉ ngơi.Tay cầm em máy ảnh,mắt chăm chú nhìn.Có lẽ là m sống hơi vội,hơi gấp quá.Nên có những niềm vui nho nhỏ,đơn sơ mà bây giờ mới nhận ra.Có những niềm vui nho nhỏ : chỉ đơn giản là đi dạo cùng ai đó,nhìn thấy nụ cười thân thuộc của một ai đó.Và cùng nấu nướng vài món,cùng ăn một bữa cơm gia đình.Gia đình này,với m vẫn là một nơi thiệt yên bình.Là nơi m có thể tạm thời gác những lo toan thường nhật sang một bên để nghỉ ngơi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...