Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Đầu óc mình như trống rỗng.
Tâm trang sau khi làm xong một việc đều là như vậy sao?
Mệt mỏi.
Không biết bây h mẹ đang làm gì?Năm nay bên ngoại xảy ra nhiều việc quá,em Minh lại mỗi ngày mỗi lớn, nhà m lại có thêm người,bao nhiêu chuyện đều dồn lên đôi vai gầy của mẹ.Mình lại ở xa,nhiều khi là có lòng đấy mà lại chẳng đủ sức.Chẳng thể san sẻ gánh nặng này cho mẹ.Năm nay,m lại mới vào học chuyên ngành,tưởng là hay mà lại có quá nhiều cái dở.
Dở vì lại phải mò mẫm lại từ đầu,bắt đầu lại với những kiến thức mới.Mới bắt đầu,bao việc bộn bề,tơ lòng trăm mối.Trong tuần có nhiều thời gian trống thực đấy mà đâu thể sao nhãng,có thời gian ko ngồi cặm cụi đọc sách thì cũng vẽ vẽ viết viết.Mấy năm trước m cảm thấy cách học của m ko đúng,năm nay muốn thay đổi muốn đi vào bản chất của vấn đề,mà học vậy thì vất thật,sách có mười chương thầy chẳng hỏi lấy 3.Nhưng học theo cái 3 phần ấy thì làm việc làm sao?Trước khi xuống HP,m đã qua nhà thăm ông nội,m đã xin ông chỉ bảo cho cách chọn tài liệu chuyên ngành,cách học sao cho hiệu quả.Nhưng ông chỉ bảo: nam bắc đều có những tên tuổi lớn cả, sách  viết đầy cái dở,đầy chỗdấu nghề.Nhưng cứ đọc đi cháu à,đọc để biết nó dở nó hay ở chỗ nào.
Dở vì nhận ra ngoại ngữ m tệ quá,mà môi trường làm việc sau này của m làm sao mà thiếu ngoại ngữ được.Vừa phải tập trung với cái mới,lại phải chú tâm vào ngoại ngữ.Công việc lại thêm bộn bề.Bạn bè quanh m toàn những đứa có chí cả.Công nhận đấy cũng là một may mắn.Có khi để một mình thì lười chẳng học đâu.Cơ mà mấy đứa với nhau ,nhìn nó chăm như vậy,m cũng bớt lười đi.Mấy đứa bảo nhau học,có chương m đọc ko hiểu,có người để trao đổi,giảng cho m hiểu.
Đừng nói là  năm trước học tốt thì năm sau có lợi thế,thực ra là một bất lợi thì đúng hơn.Bất lợi vì dễ lơ là ,dễ chủ quan,cho rằng m cái gì cũng biết,chẳng cần lắng nghe ai nữa,chẳng cần tìm tòi gì nữa.M nhận thấy có rất nhiều bạn năm nay học bật hẳn lên,chịu khó tìm tòi cái mới.Điều đó khiến m ko giám lơ là.
Nhìn mẹ vất vả,lòng m bất  nhẫn,nhiều lúc cũng tự trách bản thân,sao ngày trước m ko cố gắng thêm chút nữa.M cũng khá phân vân,Minh lớn hơn trước nhiều r,nói chuyện với e m nhận ra mà.Suy nghĩ tuy vẫn còn nhiều chỗ nôn nóng bốc đồng,nhưng có những vấn đề khi trao đổi m nhận ra được những thay đổi của e. Vấn đề là: m cảm thấy khuôn khổ,cấm đoán,cam kết...điền vào dấu ba chấm mọi từ mang ý nghĩa bó buộc mà bạn nghĩ ra được.Đó ko phải là cách dạy một đứa em trai.Em trai à,khó lắm,chẳng có một đứa con trai nào muốn có một bà mẹ thứ 2 cả.Một và chỉ một người như thế là quá đủ với  tụi nó rồi.Con gái thường dễ chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng của bố mẹ,nhưng con trai thì thường là muốn chịu ảnh hưởng bởi hệ tư tưởng của chính nó =.= .  M từng là đứa đi trươc,m hiểu tâm trạng của một đứa mò mẫm,thường xuyên đi lòng vòng nhầm lẫn,nhiều lúc m rất mong có ai đó chỉ cho m nên làm gì==,ko nên làm gì.Nhưng m cũng nhận ra : tâm trạng của một đứa đi sau cũng chẳng mấy dễ chịu.Chẳng sung sướng gì khi mà bạn luôn bị đem ra so sánh với một ai đó.Cái này bạn làm được tốt hơn họ,cái kia bạn bị kém hơn.Như vậy có mệt mỏi quá ko? Mình muốn cho e có một khoảng trời riêng để hắn tự bước đi,con trai ngã vài cái có đáng gì,mà ngã mấy cái mới thành người lớn ,chứ cứ bao bọc kĩ quá có khi lại nheo nhéo,nhỏ mọn như...

Dĩ nhiên là  m chỉ có thê nhìn hắn ngã thôi chứ hắn mà chẳng may đứng bên miệng vực hoặc đi nhầm đường thì phải cấp tốc lôi lại chứ :PPP  m đứng ngay sau   hắn mà:PPP.
Ai bảo hắn sinh ra đã là em mình rồi.==Nếu có kiếp sau thì nhớ đổi lại nhớ.Hức hức,m muốn có anh trai T___T.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...