Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Xem ông thổ địa bà thổ địa.Làm mình đâm ra lại nghĩ ngợi.
Nghĩ đến nhưng lời bố mẹ,ông bà ngoại, và đặc biệt là lời ông nội nói với mình trước lúc khăn gói quả mướp lên đường đi Hải Phòng.
Trên đời này ko có việc gì là đặc biệt xấu và đặc biệt tốt hết.Phúc họa luôn song hành cùng nhau.Ở giác độ naỳ nhìn là tốt.Ở một giác độ khac nhìn lại ko đc tốt lắm.Tương tự như vậy với những việc xấu.Vì vậy,trước một sự việc mới cần bình tĩnh suy xét.Điều quan trọng là: sau một sự việc,ta học được những gì? Ta học được càng nhiều thì sự việc càng có ích.Ta ko học được gì thì phải cảnh giác đấy.
Làm người đôi khi rất khó.Ngu dốt thì dễ mắc sai lầm.Khôn ngoan thì bị đố kị.Cương quyết thì bị bảo là lạnh lùng,vô cảm.Nhu nhược thì bị người ta ức hiếp.Giả ngu thì bị bảo la đeo mặt nạ,giả dối.Vậy phải làm sao để sông đây ?Vậy mới nói : vừa ý tất cả mọi người,ắt là kẻ điên.


Càng nhiều tuổi,mình càng cảm thấy nên nghe lời ngươì đi trước.Ông bà,bố mẹ là kho tri thức tuyệt vời mà ông trời đã ban tặng làm vốn khởi đầu cho mỗi người.Điều đó cũng giống như một hạt giống muốn nảy mầm thì tự bản thân nó phai có nguồn dinh dưỡng dự trữ nhất định.Để có thể xuyên qua lớp vỏ,bán rễ vào bất cứ nơi nào có thể cho nó sự sống ,để rồi sau đó,phát triển  thành một cái cây.Còn việc nó thành được đại thụ hay cây bụi thì còn phụ thuộc vào giống và điều kiện xung quanh.Đúng hem?

Tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ,đang mò mẫm trên con đường trở thành người lớn.Ở mỗi đoạn đường,có những người tốt và xấu nắm lấy tay tôi.Tôi yêu mến tất cả bọn họ vì tôi biết họ đều mang đến cho tôi những bài học để giúp tôi trưởng thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...