Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Phù,mệt cơ mà vui :)))
Một ngày cười thật nhiều,ngỡ ngàng thật nhiều.
Non nước Quảng Ninh thơ mộng.Vừa có núi cao lại có nước biếc.Làm say đắm bao kẻ si tình.
Làm cho trai tim inox của meo bị làm sao ấy...
Đi chùa,mấy đứa rủ nhau vào chùa thắp hương,ước đủ thứ :))).Meo ước sẽ thi qua gpb nè,còn ước cho gia đình luôn khỏe mạnh và có nhiều đồ ăn ngon nữa.Như thế ko quá tham lam đúng ko :)) ?
Chua Ba Vàng đẹp thật.Không khí trong lành thoáng đãng,cảm giác như đang lạc vào một khoảng ko khác.Sống chậm lại,thật thư thái.
Đường lên chùa dốc kinh khủng.Mấy đứa phải đi số 1 mới lên được tới nơi,mà đứa nào đứa nấy đều hú vía vì sợ.2 bên đường là những đồi thông mà iêm thì bảo là lãng mạn mà tụi nó thì cứ pảo là liều mạng chứ,hứ hứ.Từ trên chùa có thể nhìn thấy toàn cảnh thanh phố uông bí xinh đẹp.
Ở đây vào buổi tối chắc là...lãng mạn đừng hỏi :))).Đến cái trái tim inox này mà còn thấy rung động hem nỡ rời xa nữa là :))
Meo ấn tượng nhất là với những bức tranh ơ điện thờ tam bảo,18 vị la hán và những bức thư pháp trong chùa.Meo đc biết là chùa đc xây dưng từ 2011.Lòng băn khoăn tự hỏi ko biết ai là tổng công trình sư ở đây nhỉ? Một thiết kế mang đậm hồn Việt,Hẳn là người đó rất yêu non nước Việt,văn hóa Việt.Mấy đứa chạy lăng quăng hết góc này tới góc khác,nom như một đám con nít vậy.Tới anh Trung mà còn nom trẻ ra nữa là.Hí hí vui lắm.Chụp nhiều ảnh lắm.Ờ nhưng mờ sư chùa nhầm meo với học sinh phổ thông==.Nhìn mặt m non thế sao.Sao lại bảo là anh chị dẫn em đi chơi :((.
Từ tháp chuông phóng tầm mắ ra xa,cảm giác như đang ôm trọn non nước vào lòng vào dạ vậy.Quảng Ninh thật đẹp,thật thú vị.Quả là càng đi càng thấy yêu non nươc Việt.
Tới núi lại là một cảm giác khác.Người ta bảo đi leo núi tức là đang chinh phục ban thân mình.
Sợ ko? có chứ.Vui ko? Càng có :)).Meo nhận ra rằng : để leo đc tới đỉnh núi,chúng ta cần lắm lắm sự giúp đỡ của những người bạn.Thành công nào cũng vậy: cũng cần sự nỗ lực của bản thân và cả những người bạn nữa.Hạnh phúc như vậy mới thực sự trọn vẹn.
Trời: ngốn đồ ăn hơn cả ngốn xăng.Ngốn nước nữa
Hôm nay thật may vì trời ko quá gắt,ko mất tiền thuê sạp.Tổng  cộng chỉ tốn 10k gửi xe,15 k vào cửa.Và khoảng 50 k cả xăng và đồ ăn.Hí hi, khoảng 75k mỗi người.Cảm thấy rất hài long khi bỏ ra số tiền ấy.
Lúc về mấy đứa còn qua hồ Yên Trung chơi.Cảnh hồ thật thơ mộng.Giá mà meo có thể ở đây lâu hơn nhỉ?

Ngày hôm nay thiệt mệt,nhưng mà thiệt vui.Tạm biệt nhé Quảng Ninh.Ta nghĩ là ta đã yêu em mất rồi.Chắc là chúng ta sẽ sớm găp lại nhau thôi.
Cuối ngày,bị con bạn dụ dỗ,meo  lại mò đi ăn bánh mì  chảo.Ko biết có pải do meo đang đói mềm hem mà meo thấy ăn tới đâu hết tới đó,hí hí ăn hết lúc nào hem biết nứa.
Hèm...nhớ Hn rồi...
Nhớ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...