Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

À vậy ra đã mồng 6 rồi cơ đấy.Hum nay nhìn lên cuốn lịch bàn,thấy hình trái tim đỏ to đùng : sn miu.Ặc ặc ai vẽ đây ta? ko pải mình là cái chắc rồi,cơ mà cái kiểu siêu trẻ con này thì chỉ có một người thoai à.Tự dưng thấy có gì đó ấm áp,có gì đó nhói nhói.Ờ lớn rồi,già cả rồi,hay quên rồi.
Chẳng ai mún đi chơi ,vậy là chắc chẳng tổ chức.Một sn nhạt nhất trong 22 năm.
Tối nay có lẽ lại cuốc bộ đi lang thang đâu đó,tự chúc mừng sn bản thân.Già rồi.Mùng 10 mới là sn mình,sát thi quá.Ờ .Cái thằng iêm mình cung thiệt là,mình già tới mức pải tô màu đỏ mới nhận ra sao? Cơ mà tự nhiên lại thấy...thế nào ấy.:))).
Kết thúc môn nhi,kỉ niệm quá sâu đậm luôn,kỉ niệm bộ môn cả cái ví của meo còn gì.=.=.Giấy tờ mất rùi,rắc rối rùi,nhưng mà bùn nhất là mất bạn ví.Uh bạn ý đã chung sống với bà chủ đểnh đoảng này gần một năm nay rùi còn gì.M còn nhớ cái cảm giác háo hức vui vẻ khi chọn bạn ấy.M và bạn ấy đã cùng nhau vượt qua nhìu nhìu khó khăn, vui vẻ,hạnh phúc.Có lúc cuối tháng mặt miu lo lắng thi tân mấy môn lận mà tiền nhà chưa trả,có lúc quá tay mua tận mấy quyển sách lận,ờ vậy là cả bạn ấy và mình đều xẹp lép vì tuần sau và cả tuần sau nữa sẽ ko đc ăn quà nữa...Có lúc cả 2 đứa cùng tí tởn vì tìm đc một món quà ưng ý cho ai đó...Tủm tỉm cười vì những tài liệu tìm đc có thể giúp m và một số ng khác học tốt hơn.Người ta bảo cái gì dùng lâu cung có tình cảm hay sao ấy.Pi h mất đi cứ thấy thế nào ấy.Ví ơi em đang ở đâu,huhu tại em hết đấy ai pảo gắn bó lâu quá,pi h vô cớ bỏ chị đi là sao?Em bước vào đời tôi ko chào hỏi,ko ồn ào,nhưng điều đó ko đồng nghĩa với việc em có thể lạnh lùng bước ra như vậy.T___T.M có pải ng thích mới ham lạ đâu,Lúc m chọn bạn ấy ,m đâu có chuẩn bị cho tình huống này đâu,cứ nghi là sẽ chung sống với nhau suốt đời chứ,ko thì cũng pải lâu lâu hơn chứ.
Đang bùn,mà hôm qua cũng chẳng buồn mấy nữa.Đêm trực dó m xuống hồi sức xem một ca cấp cuu ngưng tuần hoàn,và,,,cái cảm giác đó lại tới.Cảm giác m là kẻ bất lực,Khi đứng nhìn 2 đường thẳng lanh lùng chạy trên moniter.Và cái h phút ấy cũng đã tới.M cũng ko hiểu vì sao m ko khóc.Chỉ cảm thấy có gì đó...mất mát.Mất mát của m đâu có là gì với mất mát của nhiều ng khác.Dù thế nào thì trái đất vân quay,do đó mà cs vẫn phải tiếp tục,vạn vật tùy duyên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...