Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

mưa ơi!



Trời lại âm u nữa rùi,trời mưa mình lại cảm thấy làm sao ý,chắc tại trong mưa có acid,làm cho trái tim inox của mình nó cũng...làm sao ấy.Hình như một người bạn của nhỏ đã nói với nhỏ như thế.
Mưa!Mưa!Mưa!
Học 3 tiết tâm lý đạo đức trong một ko khí ảm đảm như vậy,cái đầu inox của nhỏ  cũng làm sao ấy.Nhớ lại bài giảng của cô giáo,nhớ về những chuyện đã qua,sao nhỏ mún...haiz...đứng dưới mưa ,đi lang thang.Cô toàn hỏi những câu khó. Đã từ rất lâu rồi ,cái  đầu inox cua nhỏ ko đung vô mấy câu kiểu  ấy.Ai hay hỏi nhỏ mấy câu kiểu ấy nhỉ?Đó là... nhỏ bạn cấp 2 của nhỏ,một nhóc luôn đặt ra mấy câu mà cái đầu inox của nhỏ chẳng muốn nghĩ.=.=
-Em đã bao giờ mất đi người thân chưa?
Có phải vì câu hỏi của cô khó,hay là vì trời đang mưa mà nhỏ cảm thấy...
Nhỏ nhớ về những người thân của nhỏ,nhưng người  mà dường như mới chỉ hôm qua thôi vẫn còn đang nói cười với nhỏ,mà hôm nay....Có khi nào họ ở sau những đám mây kia ko nhỉ?Nội nhỏ  từng  nói với nhỏ rằng:khi một ngôi sao mọc lên ,thì  ở đâu đó trên thế gian một linh hồn lìa khỏi cuộc sống bay về với bầu trời.uh cũng có thể lắm chứ.Cảm giác mất đi người thân là cảm giác ko dễ diễn đạt,nhưng bất cứ ai đã từng trải qua đều hiểu.
Nội bảo ko có cái gì là tồn tại vĩnh viễn,nội cũng vậy.Nội à nội sai rùi nhé,trong nhỏ nội và nhỏ bạn thân vĩnh viễn tồn tại.Nhiều lúc trời cứ âm u ,rầu rĩ thế này,sao trái tim inox của nhỏ cứ thấy...làm sao ấy.Đã  nhiều năm rùi mà,cũng phải học cách chấp nhập . Đôi khi...thuyêt phục bản thân tin vào một điều gì đó là một việc  rất khó khăn.Nhất là...bản thân ta lại ko muốn tin vào điều đó.Học cách chấp nhận,làm cho con tim inox của nhỏ tan dần ra ,uh ko cần phải làm inox nữa,cứ bằng protid ,cứ đập,thỉnh thoảng lạc nhịp…rùi lại….
Nhỏ cũng ko biết nữa:Haiz...có những người bạn của nhỏ có thể đau khổ buồn bã về một ai đó,ko biết cái cảm giác đó như thế nào,có giống như cảm giác của nhỏ khi mất đi nhỏ bạn thân ko?Cái ngày đó,nhỏ nhớ lắm,một ngày đen tối,tồi tệ.Có lẽ khi mất đi một người quan trọng với mình ,ai cung đều cảm thấy như vậy.Chỉ khác là những người đó vẫn còn có thể thấy người quan trọng của họ,chỉ là họ có muốn gặp lại hay ko thôi,còn nhỏ,nhỏ biết là ...sẽ ko đc đâu.
Cuộc sống cuả nhỏ trươc khi có nhỏ bạn thân vốn ko phong phú nhiều màu sắc như bây giờ.Nhưng cái đầu inox của nhỏ được thanh thản,vô lo vô nghĩ.Bây giờ nhiều thứ đã thay đổi rùi,nhưng có lẽ cái suy nghĩ bất cần của nhỏ thì chẳng suy chuyển là mấy.Lời nói của người khác,suy nghĩ của người khác ko ảnh hưởng quá nhiều đến nhỏ.nhỏ thường chỉ làm theo những điều mà bản thân cho là đúng và cần thiết.Cũng có một số người –uh một số ít người mà lời nói của họ có một tác động nhất định đến cảm xúc của nhỏ.Bố mẹ nhỏ chẳng hạn,nhóc Minh ,và…một vài người bạn .Mức độ cũng giảm dần theo thứ tự liệt kê.Nhưng cũng ko quá nhiều.Bạn đối xử với nhỏ ra sao thì sẽ nhận lại như vậy.=),
Nhỏ để ý cứ người bạn nào thân với nhỏ lâu lâu,có khả năng tác động đến tâm trạng của nhỏ, đều đc nhỏ đối xử theo khuynh hướng tiến gần về mức người thân=))),
==== > rất có thể nhỏ cũng chẳng phân biệt đc tình yêu và tình thân khác nhau như thế nào?=)))
Còn những người tác động đc vào suy nghĩ của nhỏ,uh ko nhiều người lắm,nhưng đa phần ,họ đều chấp nhận nhỏ.Mẹ nhỏ đã tiến rất gần đến thành công,khi bà cố gắng đào tạo nhỏ trở thành con người như bà mong muốn.Những người khác cũng vậy.Uh,như thế thì họ chỉ thấy mặt tốt của nhỏ thôi,và gần như chẳng để lại  chút ấn tượng gì trong tâm trí nhỏ(tất nhiên là trừ mẹ của nhỏ).Chỉ một số ít-rất ít người  chịu chấp nhận nhỏ như một sinh vật bình thường,tức là có 2 mặt tốt-xấu.Cái mặt xấu ý ko dễ chấp nhận với chính bản thân mình,và với người khác lại càng khó.uh vì chính mình cũng luôn muốn tốt hơn chứ đâu muốn xấu mãi thế.Nhưng có những thứ ko thể thay  đổi đc,tại sao lại ko chấp nhận?

Đôi khi,như lúc này chẳng hạn,nhỏ liếc nhìn tờ điểm,rùi lại cắm cúi gõ gõ,viết viết. Ước gì có ai đó động viên nhỏ,an ủi nhỏ như nhỏ vẫn thường làm với những người bạn .Uh,thực tế thì,nhỏ cũng ko giám hi vọng điều đó,vì…nhỏ sợ sẽ phải thất vọng.Thay vì chờ đợi người khác quan tâm đến mình,thì mình tự an ủi mình trước:ko sao đâu ngọc,c đã cố gắng hết sức rồi mà, điểm số cũng đâu có quan trọng, đừng buồn nữa,buồn là sẽ chóng già,sẽ xấu đi đấy.Cứ nghĩ: khi mình tốt với ng khác,ng khác sẽ tốt với mình,khi mình quan tâm đến ng khác,ng khác sẽ quan tâm tới mình.Nhưng đôi khi điều đó…thật ngây thơ.Mình mới chính là người tốt với bản thân mình nhất,ko bao giờ bỏ rơi chính mình.Cho nên việc nhỏ yêu bản thân nhỏ nhất cũng có gì quá đáng đâu?

3 nhận xét:

  1. Meo ngoan hoc bai cham. Co len, thi tot sl va on thi Phap hieu qua, Meo nhe.

    Trả lờiXóa
  2. ước gì 2 tháng nữa cô bảo em đỗ A2 rồi,hehe 2 năm nữa cô bảo em đỗ B1 rồi =))),3 năm nữa cô bảo B2 với em ko khó lắm đâu.thế là tốt nghiệp em có B2=))),ai đánh thuế ước mơ đâu nhỉ=))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Uh, dung bao gio tu bo uoc mo. Va phai luon co gang de dat dc uoc mo do. Chuc Meo ngay mai thi tot. ^^

      Xóa

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...