Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

gửi bạn của tôi

Haiz...đôi khi tớ cứ cảm thấy mặt mình dày thật dày.
Uh,thì là bạn mà,cũng từng có cái tâm trạng đó,cũng từng hiểu là :lúc này pạn ấy cần bạn bè hơn bao h hết,cần lắm những nụ cười cho quên đi một vài việc,một vài người.
Uh,tụi tớ hiểu hết chứ,mỗi đứa trong nhóm mình đều có những mảng buồn riêng,ai cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ,vui vẻ,nhưng thực ra chúng ta đều hiểu chúng ta đang cố gắng che dấu điều gì.Có lẽ cậu  ko hiểu tụi tớ lắm,chứ tụi t đều quá rõ hoàn cảnh của nhau rùi.Nhờ có cái hội bèo dạt mây trôi này mà tụi tớ đã dần tìm lại mình,ko cần đeo chiếc mặt nạ gượng cười giả tạo,ko cần phải lang thang một mình,bởi vì chúng ta có thể lang thang cùng nhau,có thể cùng khóc với nhau.Và,thực ra cách tốt nhất để chữa lành một vết thương là thời gian va bạn bè.
Vô tình làm sao,chúng ta lại thân với nhau,cùng học,cùng cười.Đừng bao h nghĩ cậu cô độc một mình,rằng suy nghĩ của cậu ko ai chịu thấu hiểu.Tụi tớ luôn ở bên cậu,chỉ cần chìa tay ra và cậu sẽ nhận được 5 bàn tay khác.
Cố lên,vui vẻ lên câụ nhé!Tụi tớ luôn ở bên cậu:)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...