Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

vậy la đa hêt 1 ki



Mưa rùi nè.Vậy là kì I năm thứ 2 đã kết thúc.
Bít nói thế nào nhỉ?Môt học kì nhiều cảm xúc.Lần đầu tiên hiểu thế nào gọi là giới hạn của bản thân.Thế nào gọi là toát mồ hôi giữa mùa đông.Thế nào là lo lắng,chờ đợi(ý cái này là của năm ngoái rùi,nhưng năm nay cấp độ tăng tiến),thế nào là fởn cực điểm=))) (thực ra với 1 đứa cười trung binh >20 lần 1 ngày như mềnh thì  fởn bình thường và  fởn  cực điểm  cũng chẳng khác nhau là mấy).thế nào là thất vọng.Tự kỉ.
Bởi vì văn của mình cũng ko hay cho lắm(có thể nói là rất dở,thú thực là mình cảm thấy rất có lỗi với mama :mặc dù mama mình là giáo viên  chuyên văn,nhưng mình gần như chẳng có tí năng khiếu văn nào cả,trừ năm lớp 12 ra,còn lại các năm khác:văn là môn mình ghét nhất(đánh đồng với ngoại ngữ và thể dục=(),cho tới thời điểm này vẫn còn viết sai chính tả khá nhiều,nếu ko mún nói là hầu như dòng nào cũng sai) nên mình kể theo trình tự thời gian vậy.
Uh, kỳ này toàn những chuyện bất ngờ.Bất ngờ ngay từ ngày đầu tiên đi học.Nói thế nào nhỉ.Một cảm giác…ngạc nhiên,bùn,thất vọng.Haiz…trượt kinh tế chính trị,mất học bổng kì II y1.Nếu như mình học hành lười biếng thì chẳng nói làm gì. Đằng này mình còn học môn ý rất chăm chỉ,làm đề cương,học thuộc 2 lần.Ghi chép bài  đầy đủ.Nhưng kết quả:3 điểm.Nói thực(mà thôi,bỏ cái từ nói thực với thú thực đi,có phải giả đâu mà cứ phải ghi thêm chữ thực vào làm gì?) cho đến thời điểm này mình  vẫn chẳng hiểu vì sao trượt.Bùn lắm.Bùn nhất là cả đám bạn của mình ai cũng qua,ai cũng đc học bổng,chỉ mình mình rớt.Tự an ủi mình,cố gắng ôn thi lại.Bản thân mình làm việc gì lúc đầu ko thuận lợi lắm thì sau mới có kết quả tốt đc(kinh nghiệm xương máu sau 12 năm đi học, đi thi.).Với cả có pải chỉ mình mình thi lại đâu.Có sinh viên nào mà ko thi lại?Chẳng qua nhóm mình toàn bạn học khá,nên mình mới có cảm giác ấy . Rùi cũng gom góp tài liệu, ôn thi lại.Thế mới hiểu rằng:ko phải việc gì cứ cố gắng là sẽ đc,ko phải việc gì cũng trong dự liệu của mình. Đôi khi mình vẫn phải học cách chấp nhận thực tế :quá phũ.
Cứ bảo rằng cái gì cũng có 2 mặt của nó.Nhưng nghĩ đc như thế ko phải là chuyện dễ.Phải tự mình trải qua khó khăn,trả giá cho thực tế thì mới nhận ra đc câu nói đó đúng.Sau khi trượt mình mới nhận ra rằng ko phải thầy cô nào cũng tốt như mình tưởng. Đó chỉ là phụ thôi,chẳng bao giờ lỗi hoàn toàn tại khách quan cả.Cùng 1 cô giáo ấy chấm,nhưng các bạn của mình vẫn qua đấy thôi.Chỉ có điều qua với điểm số sít soát :5-6.Trong khi thi lại như mình lại đc 7.Kể ra thì tổng kết của mình vẫn cao hơn các bạn. Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là cách học của mình chưa hiệu quả.Quá dàn trải ,quá mệt.Nếu sang y2 nhiều môn hơn,chắc chắn mình ko thể đạt kết quả tốt đc.Thi lại rùi mình mới thấy thi lại chẳng đáng sợ như mình tưởng.Với những môn ảo như vậy thì cũng phải học cho phù hợp.Có những lúc vẫn phải chấp nhận mất học bổng,bỏ một vài môn ko quan trọng để tập trung vào những môn quan trọng hơn. Hơn nữa mình cũng cần rút kinh nghiệm vì y1 mình cứ hung hục học như trâu,chẳng để ý xem khóa trên thi cử kiểu gì.Thế thì đc điểm cao mới là chuyện bất bình thường.
Từ cái việc trượt triết ý.Sau nhiều đêm ngẫm nghĩ,mình đã xác định đc những môn quan trọng ,cần đầu tư nhiều thời gian và sức lực.Và môn nào chỉ học làng nhàng để thi.Môn nào có thể bỏ , để thi lại đợt sau. Kết quả: đến mình nhìn bảng điểm cũng chẳng tin nổi đấy là điểm của mình=))).Chỉ trong 1 tháng mà điểm thi thấp nhất mình nhận đc là 8,5. Điều hối tiêc duy nhất của mình là đã ko đc 10 thực hanh giải phẫu. Cộng với một chút may mắn:2 môn mình định bỏ là tư tưởng và hóa sinh 2 và tư tưởng Hồ Chí Minh đều làm bài tốt.(thầy Mạnh chấm dễ thật,mình chem gió toàn bộ câu 2 mà vẫn đc 7,so với những bạn học cả 20 câu tư tưởng,minh  thấy rất là áy náy,vì mình chỉ học có 11 câu thoai=)
Thất vọng lớn nhất thuộc về hóa sinh 1 và Pháp văn.2 con 7 này làm mình đang từ trên trời(đang ngây ngất với chiến thắng) rời tùm cái xuống đất. Đau thật đấy.Nhưng biết làm sao đc. Đôi khi mình vẫn phải học cách chấp nhận thực tế,dù sao mình cũng đã cố gắng hết sức có thể rồi.(sến quá).Còn 1 môn thi nữa thôi.Mô học ra tết sẽ thi.Mình hoàn toàn thoải mái trc môn học này.Và mơ ước của mình đang đến rất gần rùi.
Lại mưa nữa rùi.Lạnh.
Đoạn vừa rùi thiên về điểm số quá nhỉ? Uh,sinh viên rùi pải khác học sinh chứ.Khác ở chỗ nao nào?Với mình thì đó là những kỉ niệm.Có lẽ hồi học cấp 3 mình mải mê với ước mơ quá, nên giờ đổ đốn=)).Nói vậy thôi ,có lẽ lên đại học,lớn rùi,suy nghĩ cũng thoáng hơn.Biết chơi,biết nuông chiều bản thân hơn.Mà nhiều lúc cũng phải chiều hư bản thân mình một tẹo=))),nếu ko thì sẽ mệt mỏi lắm.
Thực hành giải phẫu: đã qua rùi cái cảm giác sợ sệt ban đầu,y2 rùi mà,phải rạn hơn chứ. Điều làm mình nhớ nhất là mấy buổi đi học trộm,học ké với các lớp khác và chuyên tu.Cái cảm giác hồi hộp,nơm nớp sợ ấy chắc chẳng bao giờ mình quên đc.Học với các anh chị chuyên tu vui lắm.Học cùng họ mới nhận ra suy nghĩ của mình trước đây có phần lệch lạc.Mình vẫn còn sướng chán,có những người học chắp vá ko phải vì họ kém cỏi mà vì….trên đôi vai họ còn nhiều thứ khác quan trọng hơn.Và minh vẫn còn trẻ con lắm.Còn tuyệt đối lắm.Các anh chị ý nghĩ thoáng hơn tụi nhóc bọn mình nhiều.Và con người nhiều khi cũng nên nghĩ thoáng ra một chút.Như thế sẽ dễ thở hơn(lại sến).Mình cũng thấy khâm phục họ:nhiều tuổi như vậy mà vẫn còn đi học,nhìn các bác ý học phẫu I, từng động mạch ,tk ở chi:bất giác mình lại cười:họ tuy học trình sau mình nhưng dậy mình nhiều điều quá.Cũng có chút tự hào(chắc là do lì mặt quá,nên đc thầy nhớ mặt,thầy cũng châm trước cho cái đối tượng đuổi mãi ko đc=)).
Quên sao đc những buổi học băng ,học tiêm của điều dưỡng.Cảm nhận đầu tiên:các cô dạy điều dưỡng,cô nào cũng……….xinh.=))).Các cô bảo:tụi mình tập tiêm cho nhau thì sau này sẽ biết đc cảm giác của bệnh nhân.Ma mình thấy làm bệnh nhân còn thích hơn.Làm bs,gặp phải ca khó(garo chán chê mà vẫn chẳng thấy ven đâu cả),bệnh nhân thì vẫn cười te tởn mà mồ hôi bs thực tập ra như tắm.Cũng biết đc cái cảm giác vuivui khi vừa hoan thành 1 ca kho khó một tẹo.Mệt ,và căng thẳng lăm.
Quên sao đc những buổi học sinh lý. Đứa nào cũng pải cầm 1 cái kim to đùng,tự đâm vào tay mình để lấy máu lam xét nghiệm.Vừa đau,vừa nhức.Chỉ mún khóc luôn ý,mà ko đc khóc.Lúc ý mới nhận ra là tụi con trai rất tốt bụng.Tuy bình thường hay tranh chỗ ,tranh thang máy với nhau(khẩu hiệu của tụi nó là:nam nữ bình đẳng=((.,),nhưng những lúc làm thí nghiệm 2 toàn tụi nó phải cắn răng chịu đau tiếp.(thế mới biết là nhiều khi cũng ko bình đẳng lắm nhỉ?=)
Quên sao đc những lúc hồi hộp trước cửa phòng thực hành mô đợi điểm.Mặt đứa nào cũng phờ phạc.Các thầy bảo răng:làm như thế để các em hiểu đc cảm giác của người nhà bệnh nhân.Vâng tụi em hiểu rùi ạ.15 phút chờ đợi kiểu này còn đáng sợ hơn cả học quốc phòng 2 tiếng.Âu cũng là cái nghề,cũng là cái nghiệp.Trước khi trở thành 1 bác sĩ.Các sinh viên y đều đc các thầy cho nếm trải đủ các cảm giác của bệnh nhân. Để có thể thấu hiểu .

Gần 12 h rùi ,ngoài trời mưa vẫn rơi.Năm nay ,cái cảm giác sợ sệt mới xa nhà lần đầu đã  chạy biến đâu mất.Có chăng chỉ là một chút nhơ nhớ.Con người mà,ai rùi cũng phải nhớn,phải sống độc lập.Thầy dạy giải phẫu của tụi mình bảo:Các em lớn rồi chứ có còn bé tấm gì nữa đâu,phải tập mà làm người lớn đi chứ.Còn thầy dạy tâm lý thì đã mặc nhiên thừa nhận tụi mình đã trưởng thành.@-@ .(thầy ui nhưng mờ em vẫn mún lam trẻ con cơ,làm người lớn có nhiều qui tắc lắm,lại phải tự lo cho mình ).
Có những lúc pải vất hết mấy cái lý tưởng, ước mớ sang một bên, để thưởng cho bộ não mấy ngày thư thái.Nuông chiều bản thân một chút .Học hành vất vả cả kỳ rùi.Giờ là lúc sống với những thói quen xấu:chơi game, đọc chuyện ,ngủ nướng, ăn ngon, đi chơi=))))).Mềnh hư quá đi mất=))))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...