Về nhà được 3 ngày rồi,thế mà
mình cứ nghĩ là ko lê xác,về đến nhà nữa
cơ đấy.Người mệt nhoài và…một giấc ngủ,2
giấc ngủ =))),những món ngon của ma ma,những buổi đi chơi cùng nhóc Minh.Hai nhóc
vừa ăn bánh vừa buôn chuyện trong paris baguette(chẳng biết viết thế đúng ko?),vui
vui.Nói chuyện ,cùng một vài người bạn.Hơi bùn vì chỉ có một mình mình đi tết cô
Lý.Kể rủ đông đông thì đi tết cô Lý xong là đi chơi luôn=).Nhưng thôi vậy. À mà
hôm nay 1 người bạn bảo lâu ko gặp mình mà thấy mình vẫn như trước,chẳng thay đổi
gì.Mình cũng chẳng biết là có thay đổi gì không nữa?Có lẽ khó mà còn được như
trước đây.Cái thời cấp 3 vô lo vô nghĩ,chẳng phải để tâm gì đến tương lai, đến
gia đình.Có lẽ vẫn như trước,vẫn cái kiểu tết tóc 2 bên đơn giản ấy,vẫn màu áo ấy,vẫn
nụ cười ấy,vẫn chiếc xe ấy,vẫn con người ấy.Thay đổi?Ko thay đổi?khó mà nhận biết
đưoc.
Chiều
nay mình gặp một người bạn cũ,nói bang quơ với nhau một vài câu,cũng để ý thấy
bạn ý đã cắt tóc.Mái tóc dài óng ngày xưa ko còn nữa.Hơi tiếc.Nhưng mà phải
thay đổi chứ nhỉ?Con người mà.Ai như mình,cứ mãi là một nhóc học sinh,chẳng nhớn
đc tẹo nào.Có một vài lần,mình cũng thích ép tóc đấy,cứ để nguyên mái tóc ý mà ép,hoặc
nhuộm đen đi,tóc mình cứ vàng vàng,nâu đen,chẳng thích.Nhưng rồi lại tiếc,tiếc
cải vẻ tự nhiên của mình,rùi lại thôi.Thế mới biết,con người mình cũng thực la
cổ hủ,bảo thủ.Thảo nào mãi ko nhớn đc.Anh Hà bảo,mình mà cứ thế thì mãi mãi vẫn
chỉ là 1 nhóc học sinh,mãi mãi ko lớn đc.Kệ …học sinh thì học sinh.
Đi
mua sách cùng nhóc Minh,thấy bùn bùn.Haiz…một quyên Sử Kí mới tinh,vừa đọc lời
nói đầu đã biết tác giả là người khiêm nhường,có học, đọc mục lục đã thích mê đi
rùi, đọc thử một vài phần mình chưa biết hoặc biết rất rõ,thấy lối viết dễ hiểu,kiến
thức sâu,có tầm.Vậy mà…có giá 10000đ,mình mặc cả xuống còn 8k.Buồn thật buồn.Buồn
cho cái văn hóa đọc bây giờ.Cứ bảo là goole có hết.Nhưng mấy ai có đc cái đầu để
phân rõ trắng đen,thật giả đây???
Xem
một bộ phim, ăn một bữa cơm với gia đình.Lau dọn căn phòng nhỏ.Những việc tưởng
như rất đơn giản với người khác,mà giờ đây,với mình đó lại là hạnh phúc .
Ngồi
xem phim avatar cùng nhóc Minh,nhâm nhi một ít bánh orion. Đợi papa về,nấu cho
papa một bát canh.Hạnh phúc có khi chỉ đơn giản vậy thôi.
Cũng chẳng biết mình là người lớn hay trẻ con.Chỉ
biết làm những việc mình thích
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét