Thứ Năm, 12 tháng 2, 2015

12-2
Đêm càng xuống càng lạnh.
Mèo đang chờ một người đi xa về.Đêm lạnh !
Lắng nghe tiếng ghi ta xưa,thỉnh thoảng táy máy gảy lại vài bản.Nhớ!
Một thói quen m từ lâu đã bỏ.Thời gian cũng đã đủ lâu để quên đi một số chuyện,quên đi một vài thói quen.Những ban nhạc đã từ lâu lãng quên.Vội quá,nhanh quá!
Hôm nay,meo lại bật lên,nghe lại những âm thanh cũ,nhưng tâm trạng đã khác.Có lẽ meo thực sự đã lãng quên mất rồi.Đã từ rất lâu,những âm sắc trong trẻo ấy mới lại lướt qua tâm trí của meo.Sau hơn 3 năm,cuối cùng meo cũng có đủ can đảm đối măt với những chuyện cũ.
Bố sao lâu về quá? .Hôm nay, meo đã nấu món canh mà bố thích ăn nhất để chờ bố về.Đã lâu rồi 2 bố con ko gặp nhau.Gặp nhau lần nào cũng vội.Câu chuyện cũng thường dở dang.Nhiều lúc nấu cơm meo cũng thường nghĩ : ko biết ở bên ấy có ai chăm sóc cho bố ko? Giá mà mấy bố con ở gần nhau hơn một chút thì hay biết mấy.Trên đời này,thực có nhiều nghịch lý.Có người có bố mẹ ở bên cạnh,lại ko chăm sóc chu đáo.Còn m, nhiều khi cũng chỉ có một mong muốn đơn giản : là nấu cho bố một bát canh mà ông thích ăn,cũng là một mong muốn rất khó thực hiện.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...