12h số h mà
một bé mới rời bụng mẹ đã vào khoa mình trực.Suy hô hấp độ 2,CT não cho hình
ảnh xuất huyết não.Tụi mình lay mãi ,búng mãi mà bé vẫn li bì.Bác sĩ cũng lắc
đầu,chắc là…
M mong sao
khoa này mãi vắng vẻ,chẳng bé nào pải vào đây .Cuôc sống nay sao quá mong
manh,có những bé mới chào đời chưa lâu đã pải ra đi.Nhìn những gương mặt thơ
ngây này,m thực ko chịu nổi ý nghĩ: ko bao lâu nữa các em sẽ ra đi.Cho dù có sống
cũng chỉ là sống một cuộc sống ko giống
ng.Mình rất thích các bé, nhin các bé cười mà m cũng thấy vui.Chơi với trẻ nhỏ
khá là thích,vì tụi nhỏ khá tự nhiên,bé gái thì m thích tết tóc bé,hì chắc tại
lúc bé m thích có em gái ,bé trai thì dễ hơn,có nhiều trò hoặc là có thể do m cũng có tí kinh nghiệm với trẻ con, uh cũng
chẳng rõ lắm.
Ở đây nhiều
trường hợp là do bẩm sinh,nhưng phần đa là do ý thức của những bậc cha mẹ - còn
ở mức chưa cao.Để cho con sốt cao co giật tái đi tái lại 4-5 lần hoặc bị sởi mà
biến chứng não, có những bé mẹ mang thai bị cúm,nghiên rượu hoặc bố hút thuốc
,và sinh ra đã là một con ng khó hòa nhập với cộng đồng…Có những bé ng nhà ko
cẩn thận để mẹ bé đẻ rơi,vỡ ối sớm…Người lớn chúng ta nhiều khi cũng thật vô
tâm.
Một đêm
trực ko quá bận,chỉ là hơi khó ngủ,m mà ko ngủ đc thì khả năng rất lớn là căn
phòng đó có vấn đề.Thông thường cảm giác đó m ko có mấy nhưng một số khoa đúng
là m có nằm kiểu gì cũng ko ngủ ngon đc.Cũng hơi gợn gợn…
Còn khoảng
90 ngày nữa,vài môn thi và một kì thi quan trọng.Ở tuổi này chẳng ai pải dục ai
làm cái gì nữa.Cái gì cảm thấy cần thì làm thôi.Một năm bù đầu với viện và vốn
từ vựng là con só 0.Pải bắt đầu lại thôi.Cái gì cũng quên cả rùi.
Ông nói với
m con ng sống ở trên đời pải giữ đc cái tâm.Tâm sang dù gặp khó khăn vẫn có thể
vượt qua,tâm ác dù phú quí vinh hiển vẫn
ko thoát khỏi nghiêp báo,mà là nghiệp báo nhiều đời.Ông trời vốn công bằng
.Phải luôn ghi nhớ điều đó.Nhất là với một bác sĩ.Người ta vẫn nói : học giỏi
văn mới thành bác sĩ là ở chỗ đó.Đáng tiếc là nhiều ng ko biết hợăc đã quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét