Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Hôm trươc,nhỏ vừa thi slb xong,ngồi rảnh rảnh,lang thang trên mạng.Vô tình,nhỏ lại đọc lại bài viết ấy.Đầu nhỏ lại nghĩ vẩn vơ,rùi tự cười một mình.
-Chẳng biết có ai đó yêu mình như vậy ko nhỉ?Liệu có ai đó vì mình mà cố gắng sống tốt hơn ko?
Nhỏ vốn ko thích mấy giòng văn học yêu đương cổ tích.Nhưng mờ...chuyện này là chuyện hoàn toàn có thật,nên cũng làm trái tim inox của nhỏ rung rinh tí xíu.
Vào đọc blog ,nhỏ biết anh chị đã cưới nhau.Nhỏ thầm chúc phúc cho họ.Anh yêu  thầm chị đã 9  năm rùi .Chị bảo anh thú nhận với chị như vậy sau khi anh đeo chiếc cùm nhỏ xinh,tí xíu vào tay chị.
Họ là một đôi bác sĩ,là bạn --> ban thân---> người yêu.Và vừa kết hôn cách đây mấy tháng.
Nhưng mà ... khó lắm.Cùng mê y,cơ mà nhỏ ko xinh như chị,cũng ko thông minh đc như vậy.Lúc ở nhà,nhỏ toàn bị gọi là ngố.:((.Ai lại thích một nhóc ngố ngố như nhỏ chứ.
Anh bảo anh đã yêu thầm chị 9 năm,9 năm,đời ng có bao nhiêu lần 9 năm nhỉ?Ko rõ nữa.6 năm học y đã tưởng dài như vô tận,ấy vậy mà có ng đã ôm ấp hình bóng môt ng khác những 9 năm kia đấy.
Anh bảo anh ko giám nói ra,anh sợ : anh sợ sẽ khiến chị khổ theo anh.Chị sinh ra và lớn lên ở HN,còn anh-chỉ là trai tỉnh lẻ.Rất  nhiều người nói yêu ở đầu môi,rồi xa nhau mãi mãi.Còn anh,anh ko nỡ làm tổn thương tâm hồn trong sáng đó.Cứ như vậy,họ lặng lẽ làm bạn suốt 6 năm trời.Mỗi ngày trôi qua ,là một ngày anh tự dằn vặt bản thân mình.Ngay từ lần đầu tiên gặp chị,anh đã có một cảm giác  lạ,lạ ở chỗ nhiều người con gái ngang qua đời anh,có người xinh hơn,có người sắc sảo hơn ,vậy mà ko ai trong họ cho anh cái giác ấy.. Nhưng lí trí anh mách bảo,anh sẽ là một thằng tồi nếu dấn thêm bước nữa,anh tự ép mình coi chị là bạn và chỉ là bạn mà thôi.
Tình cảm ko phải là một cục đất xét,để người ta muốn nặn nó thành gì thì nặn,Ồ nếu mà đc như vậy thì cứ tảo hôn cho xong,cứ nhờ bố mẹ chọn đại một cô cho là xong.Khổ nỗi ...tình cảm vẫn luôn là tình cảm,luôn khiến người ta đau đầu,phiền muộn,va luôn luôn vượt ra khỏi sự kiểm soát của lí trí.Anh tự nhủ lòng mình,đó chỉ là thứ tình cảm thoáng qua,chẳng bao lâu sẽ hết,và ngày mai có khi anh lại để tâm tới em Lan ,em Huệ nào đấy.Ừ ,ấy vậy mà ko đc.Càng gần chị,anh càng cảm thấy lí trí sao quá ngô nghê,có lẽ bởi anh đã yêu một điểm khác,điểm này ko giống những lần trước,nó là gì thì anh ko biết,nhưng anh ko quên đc,ko làm thế nào mà xua ra khỏi đầu đc hình bóng đó.
.......
(chỉ đến đây thôi, bí mật đời tư,họ ko cho đăng tiếp,sorry!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 Hai ngaỳ đi học rất xứng đáng với công sức và tiền bỏ ra. Thực sự thì mình làm chình nha cũng được gần buốn năm, đã có lúc rất muốn từ bỏ v...