Đúng là cả năm cả tháng có khi chẳng được chữ
nào,lúc có cảm xúc lại ra như thác đổ.Đã biết là nên tập trung vào ĐLCM ,nhưng
đầu mình lúc naỳ nó cứ quay quay,ko viết ra đc chắc tối nay lại thành con heo
ngủ nướng mất thôi.
Bạn mình gặp chuyện buồn,long mình cũng buồn
theo.Nội bảo con gái đừng sống tình cảm quá,ít quan tâm tới người khác
thôi,nhưng mà mình chịu ,mình ko có làm đc như vậy.
Bố bạn ấy mất rồi.Thử tưởng tượng xem…mình cũng
chẳng giám nghĩ ấy chứ.Chỉ biết là sẽ
rất kinh khủng.Ở tuổi này, nói trẻ con thì ko pải,mà bảo là người lơn
thì càng ko phải.Bố giống như là cột trống của cả gia đình vậy,với mình
thì đó còn là 1 quân sư đắc lực ,một ngân hang cho vay ko hoàn lại nữa chứ =).Tất
cả các rắc rối của mình dù là to như con voi đi chăng nữa,chỉ cần vào tay bố là
chuyện to hóa nhỏ,chuyện nhỏ hóa không ngay lập tức.Bây giờ mà…chẳng giám
nghĩ.Sẽ rất sợ,rất rất đáng sợ.Có là anh chị đi nữa,dù hơn rất nhiều tuổi,cũng
chẳng khiến mình phục được,chẳng thay thế được vị trí ấy.
Tự nhiên nghe chuyện của bạn ấy,việc đầu tiên
mình làm là gọi về cho mẹ và nhóc minh.Mình ko biết tại sao,đáng ra mình nên
chia buồn với bạn ấy đẩu tiên mới phải.Nhưng chỉ khi nghe mẹ nói mẹ và em vẫn
khỏe,đang xem ti vi,trời hà nội nóng kinh khủng,ba la bala…và nghe nhóc minh
nhắc lại một lựot y chang như vậy , ko
hơn ko lém chữ nào,à suỵt quên mất,còn thê 4 chữ : bao giờ chị về?Mình mới kịp hoàn hồn.À chị
bận thi lắm.Lúc nào rảnh chị về ngay à.
Con người vốn là như vậy,cứ phải dồn đến bước
sống chết mới biết quý trọng những thứ mình đang có.Trừ những lần gọi điện về
xin tiền ba mẹ hoặc nhờ vả việc này việc khác,một năm bạn gọi cho ba mẹ
được bao nhiêu lần?Mấy lần định gọi,lại
nghĩ ko biết mẹ ăn cơm chưa,lỡ nhỡ bữa của mẹ thì sao??..
.Cuộc sống này ngắn lắm.chờ nhau thì biết đến
bao giờ?(lại sến rồi)
Mẹ nhỏ vẫn đang ngồi xem ti vi,đang than thở về
thời tiết hà nội trong điều hòa man mát.Mẹ nhỏ đâu có hay rằng ở ngoài kia ,một người bạn của nhỏ đang đau buồn
biết nhường nào,cậu ấy đã ko còn ba
nữa.Cuộc đời đôi khi cũng thật là…Có lẽ chỉ có thể thầm cám ơn ông trời vì đã
ko đặt ta vào những hoàn cảnh éo le như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét