Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015

Tết với tôi như một khoảng lặng.Mọi thứ như trùng xuống,lắng lại.Một khoảng thời gian đủ dài để tôi có thể ngẫm nghĩ về những gì đã qua.Những hành động những sự việc cứ thế lướt qua .Tôi cứ cặm cụi với chiếc rẻ lau và mấy bậc cầu thang như vậy đó,thỉnh thoảng lại nghĩ về những bậc cầu thang tôi đã đi qua,có một chút nuối tiếc .Giá mà m có thể cố gắng thêm chút nữa.Tuổi trẻ ko sợ sai lầm,ko sợ vấp ngã,chỉ sợ ko cố gắng hết mình.Tết nào cũng vậy.tôi thường ngồi hí húi với việc nhà,vừa làm vừa ngẫm nghĩ xem năm qua m đã làm được những việc gì?việc gì m đã làm tốt?việc gì m làm tệ?có cách nào làm tốt hơn nữa ko?Ai là người đã bị m làm tổn thương?Giá mà m đừng nói ra những lời tổn thương  bạn.Một phút nóng nảy,bạn tổn thương,m cũng ân hận.Lời nói khó mà thu lại được.Nhưng giá như chỉ là một từ hoàn toàn :'vô nghĩa '.Cho dù có bao nhiêu câu xin lỗi cũng cảm thấy ...M biết,bản thân m ko phải là một người giỏi thể hiện cảm xúc của m,cũng ko phải là một người biết nói chuyện.Nhiều khi m cũng chỉ biết dùng hành động để thay cho những lời m muốn nói.Ngu mà =.=.
Tết đến với tôi còn là một khoảng thời gian đặc biệt.Đó là khoảng thời gian ngắn ngủi mà tôi dành hầu hết cho gia đình.Có thể nấu vài món sở trường cho một cơ số người nhất định.Tôi thích ko khí tết,thích những lúc mọi người cùng nhau làm một việc gì đó,cảm giác như gia đình m thực sự là một khối gắn kết.Măc dầu mấy ngày đó mệt phờ râu ra=).Tôi còn rất thích nhìn nhóc Minh nấu bếp,nom rõ lóng ngóng,rõ ngộ.Mà ko biết các bạn nữ khác nghĩ thế nào,cơ mà tôi là tôi thích nhìn con trai nấu bếp lắm ý  :P và có một cảm tình rất đặc biệt với những bạn chịu khó vào bếp,chứ chưa cần nấu giỏi:))),.Mà tại sao mấy bà vợ lại dại thế nhở.Chồng vừa vào bếp đã bị đuổi ra,chê này nọ.Có người giúp là tốt lắm rồi.Việc rõ nhiều mà =.=Ko nấu được thì bóc hành bóc tỏi,thái đồ ăn ...cứ vào bếp thì kiểu gì cũng biết=))Mà ko nấu được nhiều món thì chỉ học nấu môt- hai món tủ để thỉnh thoảng đem ra thị uy thoai cũng đc mà=).Vậy cho nên tui nhất định phải đào tạo cho thằng nhóc nhà tôi tay dao tay thớt ko thua kém gì vợ nó :P,
-Người tự lập thì mới đi xa được.
-Ô hay,ku ko biết ti lệ pi h là 1,2 rồi à,ko sợ ế vợ hả em?
-80% phụ nữ thích được chồng giúp đỡ việc nhà và >60% các bạn nữ được hỏi đánh giá cao những bạn nam biết nấu năn.
....
Có rất nhiều lí do để một cậu con trai nên biết nấu ăn mà :))
Tết ấm cúng mà cũng có những phút suy tư.Cũng đủ lớn để nhận ra những vất vả lo toan của mẹ hay những cố gắng của bố để có một cái tết đúng nghĩa.Nhìn mẹ và bố cùng chỉnh cành đào,nom vừa trẻ con vừa ngộ ngộ.Nhiều lúc cũng cảm thấy có chút ngưỡng mộ.Ko biết tới khi m bằng tuổi bố mẹ bây h,m có thể có được những tình cảm như vậy ko? Mẹ bảo tôi nên tin vào những thứ lâu bền, tốt đẹp.Tôi cũng hi vọng là tôi sẽ làm được như vậy.
Bố năm nào cũng đưa chúng tôi về quê,thắp hương tổ tiên,và thắp nén nhang cho nội.Bố nói : làm người sống phải có gốc.Lúc bé tôi ko hiểu lắm,nhưng khi đã lớn hơn một chút,tôi cũng dần hiểu ra những điều bố đang làm.Đó là khi tôi tìm thấy sự  tự tin ở mình.Người Việt mình vẫn còn nhiều điều đáng để tự hào với năm châu.Nếu sau này tôi có dịp ra nước ngoài,tôi sẽ kể cho họ nghe về những điều thú vị mà tôi đã lờ mờ hiểu ra được từ những chuyến đi ấy.Chỉ có một chút buồn.Tôi ko định bước vào,nhưng chẳng hiểu ai sui ai khiến mà vẫn đứng đó.Cảnh vẫn vậy mà người đâu còn nữa?Tôi đang  kiếm ai?tìm ai?Sẽ phải mất rất nhiều thời gian để ai đó bước vào cuộc đời bạn.Và ...phải mất một đời để... quên họ.
-Một ngày nào đó con sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.
Lời trẻ con thì ai tin?Vậy mà cũng từng có người tin.Chỉ tiêc là...người đó ko còn sống để nhìn thấy ngày đó của tôi.
Trời hôm nay xanh quá!
Mai đã là đêm giao thừa.Đêm đã khuya,mai lại tiếp tục vậy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...