Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

ns

Trực xong một tối,đờ đẫn cả người!
Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ.10 h con thức giấc,2h con lại khóc,3h30 con quấy,4h30 con đã dậy...Ôi thế là hết tối rồi còn đâu?Đúng là nằm quạt mát cũng hem ăn thua gì ,mới có một tối mà m đã mệt mỏi rồi,bố mẹ của tụi nhỏ gần như tối nào cũng vậy,nghĩ mà tội.Mình được cái từ bé đã it ốm đau,ít khi phải dùng tới thuôc men,chưa bao h tới viện.Cơ mà mỗi lần m ốm,đều là ốm nặng.Nhìn gương mặt lo lắng của ng nhà cac bé,m lại  nghĩ lại gương mặt của bố mẹ luc m ốm,mà lại cảm thấy...
Sáng ra cũng khó ngủ,tầm này chắc ghé chợ mua ít đồ nấu bữa trưa sớm r ngủ thông tới chiều lun,kệ ta cứ lười đc lúc nào hay lúc đó.Tên Lộc tuần sau lại quẳng cho cả đống việc thì có mà...mun lười cũng chẳng đc ý :(.
Thầy Ninh đăng một bài làm m cũng có hút lưu tâm.Đa cấp.M chẳng hiểu về nó lắm,mà cũng chẳng đủ thời gian tìm hiểu.Một bài viết mang tính sự kiện nhiều hơn cảm xúc.Kể ra thêm tí cảm xúc nữa thì có tính thuyết phuc hơn.Khoan bàn về đó là tốt hay xấu,khi m ko đủ thông tin về một vấn đề,ko hiểu nó một cách sâu sắc thì m sẽ ko bao h phán xét nó là tốt hay xấu.M chỉ giả thử đây là sự thật,ồ nếu đó là sự thật thì đối với chủ nhân bài viết này,đó cũng ko hẳn là một việc xấu.Bài học đắt giá nhưng cần thiết mà bợn đó nhận đc là :Tiền ko tự nhiên sinh ra, cũng ko tự nhiên mất đi,nó chỉ chảy từ túi ng này sang túi ng kia và ngược lại - Định luật bảo toàn tiền tệ mờ giáo viên vật lý đã dậy tụi mình từ hồi lớp 10 :)).Chỉ có 2 loại ng ko bao h bị lứa: loại 1 thiên tài,loại 2: đã từng bị lừa.Nếu bỏ ra 30-40 triệu để luôn khắc cốt ghi tâm bài học này thì cũng đáng lắm .Vì trên báo chí đã  từng nhắc tới nhiều vụ lừa đảo  ngoạn mục hơn ấy chứ.Tôi muốn dùng từ ngoạn mục vì họ đã bị lừa tới mức ko còn nhà để về.Bợn này vẫn còn nhà để về làm may mắn rồi.Cái gì khó có đc thì cũng khó mất đi.Tiền bạc nếu kiếm đc dựa vào thực tài của m mới bền.Có những ng bạn của m - hè nào cũng đi rửa bát thuê,trông hàng ở Bic C,đi phụ đi xây,dạy kèm... để kiếm tiền đi học,hỏi ra mới biết tụi nó biểu tụi nó tay chân quen rùi,với cả đồng tiền do m nhọc công kiếm ra,mới có giá trị mới biết chân trọng.Lúc học mới có sức bật.Ôi giời mấy ổng chỉ giỏi tếu.Cơ mà  m thực sự  cảm phục những con ng đó,họ luôn truyền cho m cảm hứng học hành,long nhiệt huyết với cuộc sống.Lúc m phụ với chú,m mới hiểu : một đồng cầm của ng ta là một đồng mồ hôi nước mắt.Đi học thật là sướng.Sướng hơn đi làm rất nhiều.Đơn giản hơn: tôi hiểu rằng tôi thật may mắn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...