Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014

Lại sắp xa nhà rồi,một tháng hè qua nhanh quá,lại sắp xa  cơm của mẹ,xa nhóc Minh,...
Năm nào cũng vậy,lân  nào cũng vậy,cũng ...
Ai rồi cũng phải lớn lên,rôi cũng phải có lúc  học  cách sống tự lập;cũng sẽ có mong muốn mình là ng trưởng thành,có thể làm nên điều gì đó : lớn thì phụng sự tổ quốc,nhỏ thì khiến cha mẹ an tâm.
Chỉ là trong lòng nhiều mối bận tâm,đi ở mà vẫn lần chần .Muốn đi mà chẳng muốn đi.
Ở dưới hải phòng  bạn mình chắc đã đông đủ,có ng vẫn đang miệt mài học.Còn m,vẫn lần chần ở đây.Chẳng muốn đi tẹo nào.Hè ơi,sao mà ngắn quá.
Trước khi xuống hải phòng,mình có qua chào ông.
Phần vì ông đã cao tuổi,mình lại chẳng thể sớm hôm đỡ đần chăm sóc.Chuyện gì đã thuộc về dĩ vãng thì hãy để nó qua.Ông cháu có thế nào vẫn là ông cháu.Con người chung qui lại vẫn chẳng thê thoát được chữ : Tình.Vì tình mà giận dỗi nhau,cũng vì tình mà chẳng thể xa nhau được.Mình chỉ buồn vì có những người thật độc mồm độc miệng.Mà buồn nhất là họ lại là máu mủ ruột thịt với mình.Nếu họ chẳng phải ruột thịt với mình ,chẳng phải bậc bề trên,thì họ chẳng bao h có nổi một chỗ trong phòng khách nhà mình đâu.Nhà tôi ko có dư trà tiếp loại khách đó.Đành im lặng. Bố không có nhà,mình cũng chẳng thể làm gì khác được.Nhỡ lỡ lời có khi còn bị bảo là hỗn.Rõ là người nghèo có cái khổ của người nghèo,người có của có cái khổ của người có của.Tình cảm  ông cháu,cha con mà chỉ đáng giá có bấy nhiêu xu thôi sao?Đúng là buồn.Con người ta,vui vẻ nhất là sống với chính những gì mình tự làm ra.

Phần vì mình cũng muốn nghe lời khuyên của ông về chuyện học hành.Biết mình chỉ quen cạy cục theo lối mòn,chăm chỉ bù thông minh.Ừ thì chẳng ai hiểu mình bằng mình.Cũng biết là chăm chỉ ko thì chưa đủ,sự thay đổi trong tư tưởng mới tạo nên sức bật lớn.Nhưng nhiều khi thay đổi làm sao đây?Lối mòn ăn sâu quá..Vốn quý nhất mà ông bà ,bố mẹ  để lại cho mỗi người chính là sinh mạng,tình cảm và kiến thức .Đó là điều đơn giản mà chẳng mấy ai chịu hiểu..
Ngày mai mình phải đi rồi,chỉ còn mẹ và em ở nhà .
Người ở nhà có hiểu  nỗi lòng người đi xa?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...