Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

hn m chẳng muốn vào gđ nữa,tự nhiên dở hơi,muốn ở nhà,muốn viết linh tinh.
Thầy chủ nhiệm mới toanh,cả thầy và tụi em đều run,tụi em thì run vì chưa biết gì về thầy ,mà tụi em lại bị thầy ninh chiều hư mất rồi :((, thầy run vì là lần đầu tiên.Mỗi khi từ lần đầu tiên vang lên ,m lại có một sự run ko hề nhẹ:((.Nhìn cái cách thầy siết tập tài liệu trong tay,nom mà ngộ ngộ,mà hem thể hem cười đc.Thầy đang run đấy:)).còn tụi iêm thì đã bị tên lớp trưởng dọa cho run từ lâu roài :((.
Đáng ra thì chẳng sao đâu,cơ mà tự dưng thầy lại nhen nhóm trong iêm một tia hi vọng:((, Mà iêm thì sợ lắm.Kì nào iêm cũng hi vọng,hi vọng rồi ...Lúc nào em cũng thuộc diện tiềm năng cơ mà ko có học bổng.Buồn.
Năm nay,iêm cũng hi vọng ,nhưng chỉ một chút thôi, iêm sợ hi vọng nhiều quá rùi sẽ lại... lúc nghe thầy nói : ko tính gpb,hình ảnh một số ng đã hiện ra trong đầu mình.Một thoáng rất ngắn,và lại cười với anh Hiền ,lại vô tư tiếp.Nếu có,m sẽ mua một thứ cho mẹ,mùa đông sắp đến rồi,chắc là thứ ấy sẽ làm mẹ đỡ mệt hơn.Sẽ mua một số thứ cho bố và nhóc Minh :)).Nghĩ tới mẹ,nghĩ tới món quà m sẽ đem về,tự nhiên m lại yếu mềm quá.Một nỗ lực ko mệt mỏi trong nhiều kỳ qua.Kỳ nào m cũng định mua món quà đó,và kỳ nào cũng đành ...Hi vọng kỳ này sẽ khác.Hi vọng là vậy.
Chép bài xong mà nhừ cả tay,có bài đọc cái hiểu luôn,có bài dịch đau cả mắt,có bài chép xong mà vẫn chẳng hiểu m đang chép cái gì.Cũng biết là khó lắm.Thôi thì cứ học hết khả năng,đến đâu thì đến vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...