độ này học vất,tâm trạng xuông dốc,
xem lại cuộc chiến thế kỉ,lòng càng xuống dốc
Đặt xuống ư?Làm sao đây?Mình cố chap tới vây sao? đã hơn 10 năm rồi,mình vẫn ko thể quên đc môt người sao?một người đã sang bên kia thê giới,đã xa tôi mãi mãi.Nhưng trái tim cố chấp này vẫn ko thể mở cửa cho ai đó khác vào.khó tới vậy sao? Ai đó đã nói,nếu một người chỉ biết trân trọng nhưng thứ đã mất thì họ sẽ còn mất nhiều hơn.Tôi cũng biết vậy,chỉ là...bạn à đừng quá vội vàng,tôi sợ lắm,tôi là con người gặp khó khăn sẽ can đảm đối mặt,nhưng nếu tôi ko thể đủ khả năng đối diện,tôi se co giò bỏ chạy,chạy chốn tới một nơi thật xa,đóng chặt cửa,chôn chặt vấn đề đó.Hãy kiên nhẫn một chút nhé,bạn của tôi,tôi là người cần nhiều thời gian để làm quen với cái mới,để bắt đầu lại.
Mưa!cứ mưa là khang lại hí húi bên em lap,em lap ngoan mà,em luôn luôn im lặng,ở bên khang những lúc khang cần,lắng nghe những tâm sự của khang,làm cho khang cảm thấy bình yên.
Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Một vị khách đặc biệt
Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...
-
Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...
-
Lúc còn nhỏ tôi là một đứa trẻ lơ đễnh hay quên, tôi thường làm mất bút và viết chữ rất xấu, vở thì cứ tèm lem vì những vết mực. Thỉnh thoản...
-
Hôm nay là một ngày đặc biệt, bắt đầu một khởi đầu mới. Ko biết có thể kéo dài được bao lâu nhưng sẽ cố gắng giữ gìn lâu nhất có thể. Hi vọ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét