Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

cuôi tuần rùi nhỉ,với nhỏ cuối tuần đc định nghĩa = những cuộc điện thoại tưởng như vô tận về nhà,và một ngày tự thưởng cho mềnh cái quyền lợi ngủ sớm dậy muộn.=)),em yêu biết bao mỗi tối thứ 6,và càng êu hơn nữa môi sáng t7,thứ duy nhất mờ em đc dậy muộn,lười biếng đi chợ,nấu mấy món đc gọi là nấu.Muốn đc ăn ngon là pải cầu kì,mà đã cầu kì là hem thể vội đc.Sống như vậy mới gọi là sống chứ.Để rùi chiều hôm ấy,lại bắt đầu một tuần làm việc mới,đầy bận rộn và lại ăn uống qua loa(ý iêm là thời gian nấu ăn dưới một tiếng ý màh.Nhưng có lúc lại trở nên dễ dãi đến kì cục. Với món ăn iêm tự nấu,thông thường iêm đòi hỏi ở bản thân mình rất cao, ko mấy khi chịu nấu một món nếu ko đủ gia vị,và gần như càng ko bao h ăn.Ấy vậy mà khi ăn đồ người khác nấu,bao nhiêu thang điểm biến đâu sạch,iêm dễ tính tới mức :chỉ cần ko mặn quá,ko nhạt quá thì sao cũng đc.Đại loại như:có người nấu cho mà ăn là tốt lắm rồi,miễn đòi hỏi :)),.Khi chọn mua quần áo,cũng như các vật dụng cá  nhân khác,iêm thường tốn khá nhiều thời gian,đắn đo lựa chọn,ấy vậy mà đối với những thứ đc tặng,đặc biệt là được người khác làm cho,iêm lại cảm mến từ cái nhìn đầu tiên.Và gần như chẳng bao h tỏ ý khó chịu.Điển hình nhất pải kể đến quần áo do mama mua -và đồ do thím may cho :)) .Thế mới thấy là đầu óc mình cũng thiên vị lắm lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...