Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014


Có lẽ là mình ko có duyên===>vô duyên.
Mỗi lần có hứng muốn  nấu món gì đó thật ngon cho ai đó...là lại có vụ gì xen vô:tắt điện,mất hứng ngay tức thì.
6h06,con bé đang lưỡng lu hem biết nên kho bò, kho gà, hay làm món tủ về lợn nhỉ:))),phân vân quá,tính hỏi bạn đó,thì ngại,ừ thế mà vòng vo thế nào mà lại thành đứa vô duyên thế này.Hóa ra là mình nhầm.
Lúc bạn ấy bảo ko nhớ gì...mình chỉ nhếch mép,giá mà đất sụt xuống thành một hố cho mình chui xuống cho đỡ xấu hổ nhỉ?
Biết làm sao đc.Lỗi ở mình thôi.Ai bảo hớt ha hớt hải lon ton đi lo việc thiên hạ làm cái gì,đến thân mình mình còn chẳng lo xong,đã đi lo chuyện bao đồng.Kết quả là bạn ấy còn chưa hứa giúp,mình đầu óc lú lẫn thế nào(thề là em nhớ bạn ấy đã gật đầu,răng mà mấy hôm đó đầu óc em hơi bị chập cheng nên em ko nhớ nổi là bạn ấy có hứa giúp hay ko),chắc là ko,vì bạn ấy là một ng trọng lời hứa.
Tính sao bây h?Tỉ tỉ về kiến an rồi,bắt nó vòng xe sang đón mình thì quá hành xác nhau.Dù nó có nhiệt tình sang đón thì...tội cho nó lắm,đã về rùi còn pải lóc cóc mò sang đây.Chắc là...đi một mình.Hơi rùng mình một tí,lần tr có tỉ tỉ đi kè kè bên cạnh dẫn đg,lần này đi một mình........hi vong hôm ấy trời đừng mưa.Hi vọng là như vậy.
Giá mà bạn từ chối thẳng thưng ngay từ đầu,có pải hiền ko cần hủy hẹn,và mình ...ko trở thành kẻ vô duyên thế này.
chỉ biết đứng tần  ngần....đi sáng thì dễ,về tối thì biết pải làm sao?Uh có tiền thì kiểu gì chẳng xoay đc,chỉ hơi khó hiểu chút thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...