Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Về nhà

Ít ngày ở nhà ,đầu óc mình được dịp thư thái,không còn bài tập,không còn kẻ thù,ko cần phải sống một mình.Tự nhiên cảm thấy mình sao nhỏ bé quá,ước gì mãi mãi nhỏ bé như thế này.
Tuyến xe có chút thay đổi làm mình có phần bị động,chẳng mua được hoa cho mẹ.Minh thích bộ đồ chơi mình mua lắm.Mong sao nụ cười trẻ thớ ấy ko bao h tắt.
Cũng may mình còn có chỗ mà về,còn có nơi để cảm thấy yên bình.Số Nhật Linh đen,dủ mình đi chơi đúng lúc mình mới về,đang muốn ở nhà,chán đi rồi.Thế mới khổ,chứ bình thường là cũng đi chơi với bà ý đấy,chỉ tại ko đúng lúc.
Năm nay y 2 ,mình học được một vài  điều :
Thứ nhât là mỗi chúng ta nên học cách tự đi ăn uống hoặc đi chơi một mình,ko nên trông chờ ai đó đi cùng mình,nếu tâm trạng tốt thì có thể chủ động dủ ai đó.Nếu mình nhiệt tình mà họ ko mặn ,thì có nghĩa là họ đã có kế hoạch rồi,mình ko nên quá hi vọng,đừng nghĩ ai cũng muốn đi chơi với mình,như mình để rồi lại that vọng.Âu cũng vì đc leo cây vài lần,bỏ rơi vài lần nên mới có cái kinh nghiệm xương máu ấy.Đôi khi mình chỉ muốn người khác cũng vui vẻ như mình,nhưng quan trọng hơn cả vẫn là họ có muốn hay ko?
Thứ 2 là nếu mình muốn gì thì phải chủ động nói ra,đừng trông chờ người khác sẽ đoán già đoán non ra được.Vì thực ra chỉ có bạn thân mới hiểu nhau đến thế,mà cơ số bạn thân của mỗi người thì không có nhiều.Thế nên có sinh nhật thì phải biết đg chủ động nhắc nhở ,...
Thứ 3 là  số người biết ý biết cư xử thực sự ko nhiều,gặp được ai thì cố mà giữ lấy,đừng để tuột mât họ,cho dù họ có thể có nhiều tật xầu và mình cũng thế.
Cuối cùng,mỗi chúng ta nên có ít nhất 1 hoặc 2 người để khi không còn ai để tâm sự nữa vẫn dò ra đc 1 số điện thoại đủ tin tưởng để tiếp tục nhắn tin.
Ôi mình đã già rồi,chỉ có 1 năm thôi mà đã học đc nhiều thía, già rùi già rùi....



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...