Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Chữ ký


học xa nhà là cuộc sống ngày càng tự lập hơn:
ngày trước mắc mớ giấy tờ gì đều nhờ mẹ lo hết,công chứng giấy khai sinh,công chứng học bạ,chứng minh thư,xin giấy xác nhận...Cứ nghĩ mẹ làm việc ý đơn giản lắm.uh chỉ là ra phường ,xin vài tờ giấy thôi mà,to tát gì chứ,mình còn làm được những chuyện to tát hơn nữa kià.
.
.
.
.
.
.
.

Từ khi tự lo hồ sơ xin xuống  hải phòng học,tự đi làm mấy việc cỏn con mà mẹ vẫn thường làm hộ mình.Mới nhận ra nó ko đơn giản như mình nghĩ:
có lúc phải đứng chờ lâu... rất lâu,chỗ nào có quạt,có điều hòa thì tốt,chỗ nào ko có ...nóng muốn chết T____T.
Có lúc đứng chờ lâu thiệt lâu mà vẫn ko làm được vì... thiếu giấy tờ==>phải chạy lòng vòng ,mệt đừng hỏi=( ,lúc ý chỉ muốn khóc thiệt to T____T,ấm ức lắm mà cái tính mình nó lì,khóc ko có được.
có những chữ kí ko phải dễ dàng mà có được,có những công việc đôi khi phải nhẫn nại,quyêt liệt mới xong.
Lần đầu tiên có cái cảm giác ấy:vừa vui,vừa tự hào,chỉ một việc nhỏ thôi ,đâu cần phải quá khích như
vậy chứ?Chẳng biết nữa,tự nhiên cảm thấy thế =).
Lần đầu bỡ ngỡ,vài lần sẽ quen.Một bac ngồi canh mình bảo mình thế đấy.Đôi khi,ừ cứ nghi cổ tích là nơi xa xôi lắm,có ngờ đâu nó thật quá đỗi đơn sơ.
-Lần đầu hả con,đâu bác coi thử nào,à thiếu cái này nè,con chạy ra kìa hỏi cô kia kìa rồi làm thêm đi ko có tí lại phải làm lại đấy.
.
.
-Bác nhiều tuổi rồi,sao ko bảo con cháu đi lo thủ tục?thanh niên tụi con đứng đây còn thấy cực,bác nhiều tuổi rồi lo mấy cái vụ này cực thân ra.
-ừ,bác cũng tính vầy à,nhưng mà chúng nó mải học hành,làm ăn,bác đi lo đỡ cho chúng nó chút nào hay chút ấy.
Gọi là bác,nhưng mà có khí bác ấy phải đáng tuổi bà mình ấy,nghĩ cũng tội,tội cho bác ấy,tội cho mẹ mình trước đây.Tự nhiên sống mũi mình cay cay.Kì cục,càng lớn càng kì cục.
Ai chứ mình nhìn mấy cái cô xinh xinh mà nói năng với bà cụ chẳng ra gì là mình nóng mặt lắm,chẳng biết là đại học hay là đại hành gì nữa.
Tự lập làm con người ta thay đổi
ko phải là hạn chế ước mơ mà là biết sống thực tế hơn
ko phải là ngày càng toan tính,quỷ quyệt mà là thực ra ko nên ngây thơ quá đáng
ko phải là ngày càng sến súa,nói linh tinh,mà thực sự chỉ muốn làm một cái gì đó,để chuộc lại lỗi lầm,cho lòng mình một chút thanh thản
Mẹ à ,con xin lỗi,con biết mình sai rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...