Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

28 tết



Mai đã là 28 tết . Độ này thời gian trôi nhanh quá,mình thực muốn phân thân mà ko làm nổi.Cũng tại mình,học hành chẳng ra gì==èthi trượt y hà nội,phải xuống hảiphòng học.Vắng nhà quanh năm,nên mấy chập tết nhất mới lắm chuyện cần giải quyết
như vậy.
Vắng nhà cả năm,thực  long chỉ muốn giành chút thời gian cho gia đình.Nhiều lúc thấy mình sao quá vô tình ,chẳng biết đến bạn bè gì cả.Mình cứ đứng ngoài các vụ lien hoan,họp lớp như thể chúng ko hề diễn ra ,ko hề tồn tại.Các bạn ấy mà biết,chắc sẽ giận mình lắm.Biết làm sao được,mình vốn đã chẳng thích lien hoan(Tại vì nấu nướng là một công việc vất vả và ức chế,tại sao lúc nào cũng phải là con gái đến sớm nấu nướng=(,mình thừa nhận là mình rất lười và rất ghét điều đó.Vô vị,mệt mỏi), ồn ã.Mình vốn đã lười ,chẳng thích lê xác đi đâu cả.Chỉ thích ở nhà, đi chợ nấu mấy bữa ngon ngon,dọn dẹp nhà cửa,làm chút việc cho gia đình.Lúc nào mệt thì nằm ngủ,xem phim,nghe nhạc….Mình có thể giành ra một buổi sáng hoặc một buổi trong ngày để đi chơi đâu đó,chứ pảo mềnh đi cả ngày thì mình lười lắm.Chưa tính tới vụ bố mình có đồng ý hay ko,riêng bản thân mình đã ko thích rùi.Với mình,sau 1 năm bận bịu với việc học ở xứ người, đối mặt với cuộc sống tự lập khắc nghiệt ,lạnh lung.Bây giờ,tất cả những thứ mình cần là chút hơi ấm từ gia đình.Mình chỉ còn chút hơi tàn để lê xác về nhà hoặc sang tết một vài thầy cô  mà thôi,ko còn đủ sức để đi đến đâu nưã.Mình mệt rồi.Tết nội ngoại xong rùi.Nhìn thấy ông ngoại khỏe lại,mình vui lắm. Ước gì mình có thể ở với ông lâu hơn.Nhưng…Thời gian nào có khoan nhượng với bất kì ai?1ngay,1 đêm.Cả đi cả về hơn 2 trăm cây số.Có khi thời gian mềnh ngồi ô tô còn lâu hơn thời gian mềnh nói chuyện với ông bà.Ngồi canh nồi bánh trưng cùng ông bà,giúp ông trải lá, ép bánh. Ăn chiếc bánh cóc quen thuộc với tụi em.Vậy là trưa hôm sau đã phải đi luôn.Mình cứ nói là ra tết sẽ lên nữa để ông bà đừng cho  tiền(Ông bà nhiều tuổi rùi,con cháu chẳng mừng thọ ông bà thì thôi,sao con giám nhận tiền của ông nữa).Nhưng mình biết….ra tết sẽ ko lên được nữa.Mình lại nói rối nữa rùi.Nhìn ánh mắt của ông…mình thực ko nỡ cất bước đi.Con thật bất hiếu,toàn làm ông lo lắng,lúc nào cũng vội vội vàng vàng.Con chẳng có gì cả,cả năm chỉ tích cóp được ít tiền học bổng,mua cuốn lịch treo tường,cùng một đôi áo mới tặng ông bà.Tiếc rằng con ko thể mua nhiều hơn,ko thể ở lâu hơn. Ông bà phải gắng giữ gìn sức khỏe,như thế thì…con mới yên tâm đi xa được.Mới học tốt được.Con…xấu quá,lại khóc rùi,mãi chẳng lớn được.
Tết cô Lý xong rùi  nè,lâu ko gặp cô mà trông cô chẳng khác trước là bao.Nhóc nhà cô cũng vào lớp 2 rùi.Nhanh quá.Nếu đc thì sang thăm cô Hồng,xuống nhà Hà Trang trước têt âm lịch, Ôi,minh mệt rùi,muốn ngủ rùi.
Vẫn chưa đi chơi với NLinh,haiz…@@,
Thôi thì..cứ sống theo cách của mình.Ai hiểu được mà thong cảm cho mình thì mình ghi nhận.Ai ko thong cảm,thì cũng đành chịu chứ biet lam sao đc?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...