Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

Ừa thế là hết y4 rồi cơ đấy.Hết từ tối qua,mà hôm nay mới có mấy phút viết ra mấy dòng loằng ngoằng này.Sao m ko cảm nhận đc sự hết đó nhiều như các bạn nhỉ? Chiều nay vẫn học tiếng em,tối vẫn đi phòng khám,mai lại học tiếng em.Có gì khác nhau giữa y4 và y5 ?
Mọi thứ của m cứ thế vào guồng quay đều trong một năm tới thôi.Cũng có vài dự định,cũng kiếm tìm một vài thông tin.Nhưng rồi lại...Chưa đủ lực.Giá năm y5 này dài ra vô tận thì hay biết mấy.Mỗi ngày trôi qua mà ko làm đc gì,ko biết thêm gì mới ,m cảm thấy lo lắng.Sao cái năm y5 này lại tới nhanh vậy.
Y4  m nghĩ chỉ cần dọn dẹp bãi chiến trường y3 là đủ.Ko ngờ cũng đã đạt được một ít thành tựu.Cũng tạo được cái nền chắc chắn để y5 cứ thế mà học,cứ thế mà cố gắng thôi.Chẳng cần chạy ngược chạy xuôi,suy nghĩ mung lung nữa.
Mình là một đứa ngược đời mà.Người ta chuẩn bị kĩ hẵng làm,mình làm đã rồi từ từ chuẩn bị.Người ta tranh thủ bên nhau từng phút.Mình== tranh thủ ở cạnh bệnh nhân.Thời gian cũng chẳng còn nhiều,chỉ hi vọng sẽ chi dùng nó thật cẩn thận trong năm học mới này.
Mới đây m lại quen một cậu bạn mới.Nói mới thì cũng ko hẳn,nhưng mới thân hơn trước một dạo.Mỗi lần cậu ấy phàn nàn về điểm số,mình chỉ  nhếch mép cười.Bằng giỏi để làm gì,học thuộc để làm gì.Đứng trước bệnh nhân vẫn lóng ngóng, phác đồ cho bệnh nhân chỗ nhớ chỗ quên,kĩ năng mềm; thì cái xã hội này nó vùi dập nhân tài- cứ người tài là bị đàn áp , chèn ép,cô lập... nói thực nếu bạn là ng tài thực sự thì sẽ ko cần chửi đời oan đất vậy đâu.Tiếng anh cũng siêu đấy mà gặp người nước ngoài là ú ớ chẳng nói được gì.Thế thì học để làm gì?Bố mẹ m cho tiền m ăn học mười mấy năm ,mỗi năm mỗi nhiều hơn.Mỗi năm mỗi yêu sách lại dài ra rằng rặc.Bảo nhặt mớ rau,cắm cái nồi cơm ,rửa cái bát m vừa mới ăn cũng phụng phịu,so đo.M thấy buồn cho  phụ huynh nhà đó.Giá nuôi con chó nó còn biết trông nhà.
Lại bắt đầu stress rồi đấy ...==

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một vị khách đặc biệt

  Đã từ rất lâu mình không viết gì cả, cuộc sống hối hả đã cuốn mình đi như vậy đó, ko còn như hồi còn sinh viên có thật nhiều cảm nhận về c...